Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 47: Dụ Hoặc
Cập nhật lúc: 2025-11-07 02:31:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phong Tự : “Kệ chúng nó nhiều chuyện như , chúng cẩn thận một chút là . A Công, chừng yêu quái lợi hại chính là chúng đó! Ta một đường đến phát hiện những yêu tộc ở Yêu Vực đều do cầm thú, linh thực hóa thành, thể hóa hình thành dáng vẻ như chúng là cực kỳ lợi hại .
Nói chừng những yêu quái đó thấy chúng trong rừng, liền cho rằng chúng là đại yêu lợi hại, nên dám ngoài đó thôi!”
Nói xong, liếc nhanh Phong Sinh một cái, đó thu ánh mắt về.
Bọn họ ai cũng từng tiếp xúc lâu dài với yêu tộc, chỉ .
Vì tự thấy cái lời giải thích vẫn thể lừa lão già .
Phong Sinh gật đầu: “Nói cũng lý. Thật đứa trẻ của ngươi gan lớn đến . Vân Khuyết Sơn lớn như thế mà giữ chân ngươi, cứ nhất định chạy ngoài.
Ngươi A phụ A mẫu của ngươi lo lắng bao.
Tìm một nơi nghỉ ngơi , truyền một tin tức cho Bách Minh Thiếu Tư, với nó là tìm thấy ngươi , tránh cho bọn họ lo lắng.”
Phong Tự : “Ta thấy cần . Cho dù ngươi tìm thấy , khi chúng về bộ lạc bọn họ cũng thể yên lòng .”
“Vậy thì, chúng về sớm thôi chứ.”
Mèo con Kute
Phong Tự gì nữa. Đây là chuyện sớm muộn gì ? Hắn cũng về, nhưng thể về nữa .
Phong Sinh khẽ nhíu mày, gì đó nhưng cuối cùng .
Một già một trẻ dừng bên bờ Đại Trạch.
Phong Tự giơ tay lên, một cái cây to lớn bên cạnh ma sát mặt đất mà đốn ngã.
Khiến Phong Sinh giật .
“Ngươi gì ?”
“Ta dựng một căn nhà ở đây, chỉ và A Công, ở đây một thời gian.”
“Bên cạnh vũng nước lớn gì mà ở chứ? Đến mùa lũ, nước từ thượng nguồn đổ xuống hết, nước trong Đại Trạch sẽ dâng lên.
Những nơi bên cạnh đều sẽ nước tràn qua.”
Nó càng ngày càng hiểu đứa trẻ , chỉ cảm thấy từ khi rời Vân Khuyết Sơn đến nay, thực lực của tiến bộ ít.
Vừa nãy một tay ở bộ lạc mấy .
Đương nhiên, ý nghĩ cũng nhiều hơn, cả cho nó một cảm giác sâu, dò đáy.
“Không , chúng cố gắng tìm nơi địa thế cao hơn một chút.”
Cho dù mùa lũ đến nước trong Đại Trạch dâng lên cũng sẽ tràn đến chỗ ở.
Bản cũng tại đột nhiên ý nghĩ , đại khái là thực sự nhớ nhà .
Có A Công ở bên cạnh, ít nhiều cũng sẽ cảm giác như ở nhà.
Phong Sinh thở dài cam chịu phận.
Đứa trẻ nào mà chẳng lúc lời, nhưng thể đ.á.n.h thể mắng. Vậy đây? Chỉ thể ở bên cạnh thôi!
Đã đến thì thỏa mãn nguyện vọng của lẽ sẽ ngoan ngoãn về.
Chẳng qua là dựng một căn nhà gỗ nhỏ ở đây ở vài ngày, g.i.ế.c phóng hỏa chuyện .
Có gì mà thể thỏa mãn chứ?
Đối với bọn họ mà , đốn cây xây dựng một căn nhà gỗ bây giờ là một việc vô cùng đơn giản.
Khi mặt trời ló dạng thì bắt đầu động công, đợi đến khi mặt trời lặn và vầng trăng khuyết treo lên, căn nhà dựng xong.
Phong Sinh gom những cành cây thừa , rừng một chuyến, khi về thì vác về một con vật săn .
“Từ khi ngươi chạy khỏi Vân Khuyết Sơn vẫn luôn tìm kiếm khắp nơi, từng ăn một miếng đồ nóng hổi nào.
Bây giờ cuối cùng cũng tạm thời yên một chút , tự thưởng cho một bữa thôi.”
Bàn về ăn uống, dù là ở Tứ Tượng Sơn Vân Khuyết Sơn, nó cũng là kẻ giỏi nhất.
Biết món thịt sống thái lát, nướng thịt, hầm nấu các loại hạt ngũ cốc trong vại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-47-du-hoac.html.]
Thường xuyên chạy đến chỗ Bạch Dạ lục lọi, phàm là đồ ăn mà c.h.ế.t thì thứ gì nó thử qua.
Nó nhanh nhẹn lột da con mồi.
Phong Tự động tiếng động mà lùi xa hơn một chút.
Hắn phát hiện bây giờ thể thấy m.á.u tươi.
Vừa thấy m.á.u là một loại xung động đặc biệt uống.
Yêu khí trong cơ thể liền chút khống chế .
Hắn để Phong Sinh phát giác sự bất thường của .
Chỉ thể cố gắng tránh xa một chút.
Phong Sinh cũng để ý giúp đỡ .
Móc d.a.o xương dọn dẹp thịt xong, từ trong tay áo móc đủ thứ đồ.
“Thấy ? Đây là thạch di cất giữ lâu , còn cái , là thứ pha chế từ mấy loại đồ. Trước tiên phết lên thịt để một lát như mới thấm vị. Sau đó phết thạch di lên, thịt nướng đặc biệt ngon.
Ta khoe khoang nhé, với tài nghệ của , dám xưng thứ hai, đời ai dám xưng thứ nhất. Đồ ngay cả thần linh Tứ Tượng Sơn ăn cũng tấm tắc khen ngợi ngớt lời đó.”
Phong Tự nhịn nhắc nhở nó: “Lời ngươi bao nhiêu .” Nghe đến mức thể vanh vách như chép .
Cứ mỗi tự tay đồ ăn là khoe khoang một .
Lúc nhỏ, sẽ tăng lòng sùng bái của và Phong Khỉ, lớn dần lên thì cảm thấy lão già thật phiền phức.
Thần linh nào ăn những vật tục của chúng?
Huống hồ, chúng ăn từ nhỏ đến lớn cũng thấy ngon lành gì đặc biệt.
Phong Sinh thở dài: “Các tiểu tử các ngươi , từng trải qua khổ sở.
Đừng tổ tiên các ngươi, ngay cả A mẫu và A phụ các ngươi cũng từng chịu khổ.
Vừa đến Vân Khuyết Sơn là những ngày tháng thế nào? Trước khi đến Vân Khuyết Sơn là những ngày tháng ? Chẳng khác gì dã thú trong rừng. Áo che , bụng no đủ.”
Nói xong, lão sai vặt chút khách khí: “Đi giúp chặt một cây ban huyên to khỏe một chút về đây, sẽ cho ngươi vài món ngon.”
Phong Tị lên tiếng đáp, dậy bước về phía xa.
Đi đến nơi mà Phong Sinh hẳn còn cảm nhận , đôi mắt Phong Tị một nữa đỏ hoe thể kiểm soát.
Yêu khí kích thích bởi m.á.u tươi thể áp chế, cuồn cuộn dữ dội trong cơ thể.
Tàn niệm mạnh mẽ đó từng nhập , thời gian dài im lìm, nay xuất hiện nữa.
“Ngươi thể giữ nó, ngươi g.i.ế.c nó!”
Phong Tị mặt đầy vẻ bạo ngược, thở hổn hển, cố gắng áp chế thứ quỷ quái : “Ngươi câm miệng!”
“Nếu ngươi g.i.ế.c nó, kẻ c.h.ế.t chính là ngươi. Rất nhanh nó sẽ phát hiện ngươi còn là đứa trẻ nó nuôi lớn, mà là một con yêu hai tay vấy máu.”
“Không , sẽ phát hiện sự bất thường của . Chỉ cần về, chúng đều lưu lạc bên ngoài, sẽ ai thành yêu.”
“Phải ? Nó phàm bình thường, nó là thần thú của Tứ Tượng Sơn, một con súc sinh chẳng tài cán gì chỉ dối, càn.
Vì may mắn ở cạnh cái gọi là thần linh, nên nó khác biệt với vạn vạn sinh linh , thêm một chữ ‘thần’.
Những thứ đó, đối với yêu, càng nhạy cảm hơn cả.
Ngươi cho rằng ngươi dùng công pháp đặc biệt áp chế yêu khí trong cơ thể nó sẽ nhận ?
Một con yêu, yêu khí là đặc điểm duy nhất của chúng, nhất cử nhất động đều khác biệt với loài khác. Nói chừng nó lúc phát hiện ngươi đúng, chỉ là vạch trần.
Nếu ngươi tin lời , thể lén lút về xem một chút. Xem thử nó truyền tin cho nhà ngươi rằng nó tìm thấy ngươi ?”
Phong Tị nắm chặt nắm đ.ấ.m đó hồi lâu nhúc nhích.
Tiếng trong thức hải tiếp tục vang lên: “Ngươi cho rằng bây giờ yêu lực ngươi cường thịnh là vô địch thiên hạ ?
Không đủ, còn xa mới đủ!