Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 4: Mệnh Không Thể Tranh Qua Bốn Mùa ---

Cập nhật lúc: 2025-11-06 10:58:43
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cung Thù Hằng dưỡng thần một lát, đó liền dậy phòng bếp, dùng những mảnh sành vỡ nhặt bắt đầu dùng phương pháp lọc đất để muối diêm.

 

Không muối thì .

 

Việc nàng thật sự từng , chỉ là thấy qua trong cổ tịch, chút ấn tượng, nên đành thử xem .

 

Bước tuy nhiều, nhưng đối với mới thì dễ dàng.

 

Tô Thanh Lương nàng đang cái trò gì, thấy quá đáng thì quản.

 

Mãi đến chiều, cuối cùng cũng dáng đôi chút, Cung Thù Hằng đưa tay chấm một ít bột phấn ít ỏi, đặt lên khóe miệng Lão Tam.

 

Lão Tam theo bản năng l.i.ế.m một cái, lập tức đột ngột mở to mắt: "Mặn? Muối ?"

 

"Ừm!"

 

Lão Tam "vút" một cái vọt ngoài: "Muối đó Đại ca, Lục nhi nấu muối từ đất !"

 

Tô Thanh Lương vốn dĩ luôn tỏ trầm , nhưng giờ khắc cũng kinh ngạc đến mức thể tự kìm nén, "vù" một tiếng dậy thẳng về phía rìa sân.

 

Cung Thù Hằng cẩn thận gom bột phấn đáy mấy cái bát , thật ít ỏi, hai tiền .

 

Nếu để dùng thức ăn, chỉ một nồi canh cho mấy bọn họ là hết sạch.

 

"Lục nhi, nấu muối ?"

 

Cung Thù Hằng đáp: "Không , từng thấy qua, nên thử một chút, chúng thể thiếu thứ ."

 

Bọn họ tiền, cho dù chăng nữa, giờ tiền cũng mua .

 

Tô Thanh Lương tại chỗ: "Thứ đất dùng gì đặc biệt ? Giờ chúng sẽ lên núi đào ngay."

 

"Đừng vội, chúng dụng cụ."

 

Mèo con Kute

Chỉ dựa mấy cái mảnh sành vỡ thì thể chắt bao nhiêu nước chứ, cho dù thêm chiếc đỉnh gốm cũ nát cũng đủ dùng.

 

Cả một thôn trang như nạn dân cướp sạch, để thứ gì.

 

Trái tim đang xao động của Tô Thanh Lương lập tức nguội lạnh bởi một câu của nàng.

 

Những thứ đối với bọn họ hiện giờ mà , quá khó khăn.

 

Ban đêm cuối cùng cũng thể ngủ một giấc bình thường.

 

Ván giường ban ngày khiêng ngoài giặt giũ phơi khô, cái mùi ẩm mốc cuối cùng cũng bớt .

 

Cung Thù Hằng cùng Lão Tam, Lão Ngũ chung một tấm ván giường.

 

Trong phòng cứ mãi tiếng muỗi vo ve, Lão Tam ngủ cứ lầm bầm một : "Ta thật trở những ngày tháng ăn xin trong thành ngày ."

 

Cung Thù Hằng: ...

 

"Những ngày ăn xin đó lắm ?"

 

"Hồi đó thấy , nhưng giờ thấy đặc biệt , dù cho trong miếu đổ nát tấm ván giường sạch sẽ, nhưng chí ít luôn cái để ăn.

 

Ta lâu thấy dầu mỡ, thậm chí sắp quên mất mùi vị của lương thực là gì .

 

Đại ca luôn cách kiếm nhiều cơm thừa, đầu bếp của Tụ Phúc Trai tài nghệ đặc biệt , cả m.ô.n.g gà cũng thơm lừng. Chút da dính xương gà gặm dở, mùi vị đó quả là..."

 

Cung Thù Hằng sớm bế cốc nhiều năm, đối với thức ăn xưa nay chỉ là nếm thử qua loa, d.ụ.c vọng quá lớn.

 

Thế nhưng giờ phút , nàng , món m.ô.n.g gà nàng kể cho thèm thuồng.

 

"Ngủ !"

 

Ngủ thì sẽ nghĩ nữa.

 

Hoặc là mơ, trong mơ cái gì cũng .

 

Không còn tiếng ồn ào đó nữa, Cung Thù Hằng lặng lẽ bò dậy, xuống đất khỏi phòng, chọn một vị trí bên ngoài, phơi ánh trăng.

 

Động tĩnh của nàng nhỏ, nhưng Tô Thanh Lương ở phòng bên cạnh vẫn thức giấc, dậy theo một cái, thấy nàng đến cạnh đống rơm rạ bên sân xuống, đó dựa đó, ngủ ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-4-menh-khong-the-tranh-qua-bon-mua.html.]

 

Có chuyện gì ? Nhà cửa đàng hoàng ngủ, ở bên ngoài qua đêm.

 

Đêm khuya sương xuống dày đặc... Thôi bỏ , gì thì , dù hiện giờ trời cũng lạnh lắm, c.h.ế.t cóng .

 

Y vốn là kẻ m.á.u lạnh, nếu bọn họ còn sống, y sẽ nuôi như ch.ó con, y một miếng thì sẽ thiếu bọn chúng.

 

nếu ai mệnh yểu mà c.h.ế.t, thì cũng chỉ là đào một cái hố chôn , sẽ cảm thấy đau buồn chút nào.

 

Vào canh năm, khi âm dương giao hội, mặt trăng sắp lặn, một vầng sáng nhạt nhòa rơi xuống Cung Thù Hằng, nhanh chóng biến mất.

 

Liên tiếp là những ngày nắng to, mặt đất ẩm ướt sớm khô cằn.

 

Đã thu, trời trở nên nóng bức.

 

Cây cối mùa đ.â.m chồi nảy lộc, t.h.ả.m thực vật chôn vùi trong đất cũng điên cuồng vươn ngoài.

 

Cung Thù Hằng cùng hai tỷ tỷ vẫn đang miệt mài khám phá khắp núi rừng.

 

Mùa màng mà dân làng gieo trồng đó sớm ngâm c.h.ế.t chìm, giờ phút một phần ánh nắng mặt trời bắt đầu xanh từ gốc, nhưng mùa , e rằng kịp nữa .

 

Mệnh vốn thể tranh qua bốn mùa.

 

Những thứ mặt đất còn hy vọng gì, thì chi bằng xa trông rộng hơn một chút, thể thử tìm kiếm những thứ lòng đất.

 

Khoai mỡ và củ cải là nhất, còn ác thực cũng , chỉ là cái vị ngon .

 

lúc , còn hơn , bọn họ đều kén chọn.

 

Tô Thanh Lương đầu tiên cảm thấy, câu thiện hữu thiện báo vẫn lý lẽ nhất định. Có lẽ phúc báo của y đến, nên mới nhặt một tiểu nha đầu hữu dụng như về.

 

Nàng hiểu quá nhiều, nếu Lục nhi , bọn họ khó tìm nhiều đồ ăn, thậm chí thể sẽ tiếp tục xuống núi lục lọi như những nạn dân khác, đó cướp đoạt, cuối cùng sẽ xảy chuyện gì thì ai .

 

Gần đây bọn họ sáng sớm tối muộn đều núi, buổi trưa thì ở cửa nhà cạm bẫy.

 

Chuyện gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho bọn họ, nơi tuy cách chân núi một đoạn, nhưng cũng quá xa, giờ cả thôn chỉ còn vài bọn họ, cho dù xuống núi, cũng chắc vô tình xông .

 

Một vài dã thú núi tìm thức ăn cũng sẽ chạy loạn khắp nơi. Chuyện gì cũng thể xảy , vạn nhất xui xẻo gặp một con lợi hại, bọn họ đều sẽ gặp họa.

 

Đề phòng núi, đề phòng thú núi, một khắc cũng dám lười nhác.

 

Thoáng cái nửa tháng trôi qua, liên tục nửa tháng trời nắng chang chang, dựa nước trong rạch mà phán đoán, nước núi hẳn rút gần hết.

 

Tô Thanh Lương định xuống núi một chuyến xem tình hình núi rốt cuộc thế nào, lương thực cứu trợ của triều đình đến , bọn họ liệu thể nhận .

 

Cung Thù Hằng nghĩ ngợi một lát vẫn lên tiếng khuyên can: "Ta thấy, tạm thời cứ đừng ."

 

Nàng xem một quẻ cho Tô Thanh Lương, rằng những ngày gần đây nên xa.

 

chuyện đây? Trước chuẩn, hiện tại khó mà chuẩn .

 

Tô Thanh Lương với tư cách là đại ca, việc xưa nay luôn chủ kiến của , ngay cả Lão Nhị ở cùng y lâu nhất cũng chỉ ngoan ngoãn lời, từng dám xen , huống chi là Cung Thù Hằng mới đến mấy ngày.

 

Y liếc nàng một cái, nhưng cũng vì lời nàng đổi ý định.

 

Cung Thù Hằng thở dài, thôi , sống ai cũng mệnh của , thể cưỡng cầu.

 

Đến nước vẫn còn chấp niệm chịu tỉnh ngộ, ai!

 

Dự định hôm sẽ xuống núi dò la tin tức, nhưng ngày hôm thể thực hiện.

 

Sáng sớm trời tờ mờ sáng Tô Thanh Lương dậy, khỏi phòng liền thấy Cung Thù Hằng. Một khối nhỏ nhắn xổm ở đó, đ.á.n.h giá hai đang gục.

 

Trong lòng y lập tức thót một cái, gọi một tiếng Lục nhi, nhấc chân bước về phía đó.

 

Cung Thù Hằng dậy liếc y một cái: "Có vẻ như bọn họ trốn từ núi lên, mới đến đây thì gục ngã."

 

"Xuất hiện bao lâu ?"

 

"Chưa đến một canh giờ."

 

Lúc đó trời còn sáng, nàng thấy nguy hiểm gì nên gọi , thậm chí còn chẳng thèm liếc . Mãi đến khi trời sáng rõ mới dậy quan sát.

 

 

Loading...