Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 34: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-06 10:59:14
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hàng xóm mới đến

 

Người nhóm lửa là Tô Thanh Lương, hiện giờ vẻ còn vấn đề lớn, nhưng thực tế vẫn khỏe, còn thiếu một chút nữa mới khỏi hẳn. Đây là điều Cung Thù Hằng . Bởi vẫn tiếp tục sắc t.h.u.ố.c uống.

 

Giờ trở về, hai ông cháu Tăng Hiền họ cần quản nữa, chia một ít d.ư.ợ.c liệu cho đối phương, còn thì tự chăm sóc.

 

Cung Thù Hằng ruộng xem lúa mì một chút, đó đến hồ nước rửa tay. Vừa xong xuôi, nàng về mấy bước thấy Tô Thanh Ngọc trốn đống củi, lấm lét quanh.

 

Cung Thù Hằng tiến lên vươn tay vỗ vai đối phương, kịp mở miệng, Tô Thanh Ngọc 'oai' một tiếng nhảy dựng lên, xoay nhanh nhẹn đến khó tin, một quyền liền giáng thẳng mặt nàng.

 

Cung Thù Hằng nhẹ nhàng né tránh: “Điên ?” Tô Thanh Ngọc sững sờ: “Lục nhi, thực sự là , thực sự là trở về !”

 

Cung Thù Hằng gật đầu. Trái tim treo ngược của Tô Thanh Ngọc mới hạ xuống, nhưng dư âm của khoảnh khắc tim đập loạn xạ vẫn tan biến. Sau đó nàng liền cất bước chạy vọt lên sườn núi phía : “Nhị ca, Lục nhi về , trong nhà vấn đề gì.”

 

Cung Thù Hằng về phía sườn núi phía một cái, chút nghi hoặc. Trong nhà thể vấn đề gì chứ?

 

Chẳng mấy chốc, mấy lên núi thoắt cái lao xuống. Mỗi ít nhiều đều vác củi vai, tay xách đồ vật.

 

Mèo con Kute

Tăng Hòe thấy tiếng động chạy xem, liền thấy mấy từ trong núi trở về. “Họ một nhà đông thật, cũng thật lợi hại.”

 

Sáu đó, trừ Tô Thanh Lương, những còn trông tuổi đều còn nhỏ, thể tâm ý tránh thiên tai nhân họa mà sống sót ở đây, đều là bản lĩnh. Dù thì đường , bản lĩnh của Cung Thù Hằng dù tuổi nhỏ cũng khiến họ ít nhiều nể phục .

 

Tăng Hiền cũng từ trong nhà bước , giọng già nua mệt mỏi vang lên: “Có lẽ đây chính là sự mách bảo của trời cao, đây quả thực là một con đường giúp chúng thực sự sống sót.”

 

Cung Thù Hằng trở về còn tính là gì, sự kinh ngạc thật sự ở trong nhà. “Đại ca!” “Đại ca!” Không ai ngờ, Tô Thanh Lương trở về. Tuy rằng cả trông chỉ còn da bọc xương, tình hình chút , nhưng ít nhất cũng trở về lành lặn.

 

Đường Du đặt củi lượm về bên đống củi nhà , kịp bước cửa thì thấy mấy đứa nhỏ nhà họ Tô bên cạnh reo hò ầm ĩ.

 

Lòng nàng giật thót, vội vàng chạy sang nhà bên.

 

"Tô tiểu ca, kết thúc ? Chàng về , lang quân nhà ?" Khi hỏi, nàng cảm thấy hàm răng va lập cập, tim đập thình thịch dữ dội, cứ như bất cứ lúc nào cũng thể ngạt thở.

 

Những bên cạnh nàng đều còn, chỉ còn một Trang Cảnh An.

 

"Y vẫn còn ở đằng đó, mắc dịch bệnh, đuổi , đó giữa đường tìm cách chạy thoát."

 

Hắn là Cung Thù Hằng cứu về, theo bản năng cảm thấy thể nhắc đến chuyện , khó mà giải thích rõ ràng.

 

"Còn về Trang , e rằng mất nửa tháng nữa, Lục Nhi đưa áo mùa đông cho y , tinh thần vẫn . Chờ một thời gian nữa chúng sẽ đón y về."

 

Đường Du lúc mới thở phào nhẹ nhõm một , chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, cả lảo đảo, suýt nữa vững.

 

Tô Thanh Ngọc mắt tinh tay lẹ, chạy tới đỡ lấy nàng.

 

"Du tỷ tỷ!"

 

"Không , , y vẫn ."

 

nữa, Tô Thanh Lương trở về, đây là một chuyện .

 

Trong nhà thêm một lớn tuổi hơn, lập tức như trụ cột tinh thần, khiến cảm thấy đặc biệt vững lòng an tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-34.html.]

 

Tô Thanh Lương dám gần bọn họ quá, cách xa.

 

"Ta vẫn khỏi hẳn, các ngươi xa một chút, nhỡ cũng mắc bệnh thì phiền phức."

 

Mặc dù Lục Nhi một loại d.ư.ợ.c thảo, thậm chí còn vo t.h.u.ố.c viên, những viên t.h.u.ố.c nàng hiệu quả , còn hơn cả những vị đại phu chính hiệu.

 

những chuyện bệnh tật như thế , đặc biệt là dịch bệnh lây nhiễm, vẫn cố gắng chú ý phòng ngừa, cố gắng đừng để mắc .

 

Không thể gần cũng , dù trở về, mấy đứa nhỏ liền vui mừng khôn xiết.

 

Tô Thanh Lương bưng t.h.u.ố.c cạnh sân, Tô Thanh Châu cùng mấy đứa em dù bụng đói cồn cào cũng vội nấu cơm, xếp hàng bậc cửa mái hiên, báo cáo thành quả ở nhà cho đại ca của bọn họ.

 

Đường Du cũng trở về, hôm nay nàng ở núi chỉ tìm một nắm hạt đậu dại, đó đào một ít rau dại.

 

Hạt đậu thể cất giữ, để đó ăn cũng , giữ giống cũng .

 

rau dại thì thể, qua một đêm sẽ héo úa, cho dù bây giờ sớm tối lạnh cũng thể để mấy ngày.

 

Nếu ướp muối, đương nhiên ăn hết càng sớm càng .

 

Khoảng thời gian bọn họ vẫn luôn ăn cùng, ngủ cùng.

 

Người đầu tiên khoe thành quả chính là Tô Thanh Ngọc: "Áo mùa đông của chúng đều là và Du tỷ tỷ cùng may. Áo của Tứ Nhi và Ngũ Nhi là do tự thành đấy."

 

Tô Thanh Thần : "Ta và nhị ca nghĩ cách giày mới, dùng xơ cọ cỏ tranh để đan đế giày chắc chắn thoải mái hơn. Nhị ca còn dùng dây mây đan nhiều vật dụng trong nhà, bây giờ nhà thêm nhiều đồ, ngày càng đầy đủ hơn ."

 

Tô Thanh Uyên bên cạnh sốt ruột thôi: "Ta, , cũng nhiều việc lắm, cơm trong nhà bây giờ đều là nấu , thể nhận nhiều thứ thể ăn, đang cố gắng cho chúng ngon hơn một chút."

 

Tô Thanh Lương tảng đá, bưng bát t.h.u.ố.c nóng hổi, cảm thấy trong lòng ấm áp.

 

Đây chính là cảm giác về một gia đình mà y từng luôn mong .

 

Mọi đều về những đổi gần đây trong nhà, nhưng ai nhắc đến những hiểm nguy mà họ gặp .

 

thì cũng náo nhiệt.

 

Đợi đến khi mấy đứa nhỏ líu lo, ngươi một lời một lời xong, Tô Thanh Lương mới lên tiếng: "Chúng thêm láng giềng mới, là một già một trẻ, họ Tăng. Lão ông tên là Tăng Hiền, gần tuổi lục tuần. Còn một tiểu lang quân mới mười bốn tuổi, lớn hơn nhị ca các ngươi một chút, tên là Tăng Hòe, năm nay mười bốn."

 

Vừa y giơ tay chỉ chỉ: "Bọn họ chọn căn nhà bên , tạm thời sống ở đó."

 

Tô Thanh Châu hỏi: "Vậy ở đây của chúng sẽ ngày càng nhiều hơn ?" Nếu là , bọn họ sẽ chỉ lượm củi, mà còn khai khẩn những mảnh đất gần nhà, những nơi cần khai khẩn đều khai khẩn một lượt, để hoang vu mới coi là vật chủ. Bằng , một mảnh rừng hoang, đông thì .

 

"Chuyện khó lắm, cứ liệu sức mà . Nơi chúng đây cũng coi như đủ hẻo lánh , những sống sót tai họa nhiều, đa đều chọn ở gần châu thành. Ở đó triều đình giúp khai khẩn những mảnh ruộng lớn, khiến bọn họ cảm thấy hy vọng."

 

chỉ những như bọn họ, nương tựa núi sâu mà sống sót qua tai ương mới hiểu rõ, bất kể là nạn lụt hạn hán, chỉ những nơi rừng núi sâu thẳm như thế mới thêm một tầng bảo đảm hơn bên ngoài.

 

Hồi khi thu nhận vợ chồng Trang Cảnh An, y dường như còn những lời như "hạ bất vi lệ".

 

kế hoạch vĩnh viễn theo kịp sự đổi. Giữa đường mang về ông cháu nhà họ Tăng.

 

 

Loading...