Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 3: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-07 02:32:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lần đầu tới

 

Chớp mắt nhiều năm trôi qua, Tiểu Đao cũng còn là Tiểu Đao ngày nữa, tuổi trung niên, còn trơn tru như thời trẻ, cả nội liễm hơn nhiều.

 

Chỉ vẻ ngoài, thì đổi là bao, thể thấy bao năm nay tu vi vẫn luôn tiến bộ.

 

“Khách quan từ nơi khác đến ư? Là chỉ dùng bữa thôi, an cư ?” Quán ăn rộng rãi, việc buôn bán tuy thanh đạm, song vẫn cả chỗ ăn ở. Cố hết sức cung cấp tiện nghi cho khách phương xa.

 

Dinh Hồi hết tháo đồ lưng lừa xuống: “Ta trọ , đến tìm , tìm Đông gia của các ngươi.”

 

Tiểu Đao há hốc miệng: “A, cô nương là Dinh Hồi!”

 

Dinh Hồi mắt sáng rỡ, mỉm y: “Ngươi ư?”

 

“Thật sự là cô nương! Đương nhiên , Đông gia vẫn thường nhắc tới cô nương, nhận thư của Đại Đông gia cô nương sắp đến nên sớm chuẩn .”

 

Nói đoạn, y vội vàng gọi dắt lừa đến chuồng ngựa phía an trí, dẫn nàng hậu viện.

 

“Đông gia đa phần đều tịnh tu ở hậu viện, trừ khi quá bận rộn mới ngoài.”

 

Có điều, quán ăn của bọn họ, kể từ đại chiến ít khi bận rộn .

 

Mỗi ngày chỉ tiếp đón vài bàn khách, thời gian còn bọn họ luân phiên ngoài lịch luyện hoặc tu luyện.

 

“Sư của cô nương cùng ư?” Dù từng đến, nhưng trong quán ăn nào ai Trang Yến và Dinh Hồi chứ? Dẫu , Đông gia của bọn họ chỉ khi nhắc đến hai đứa trẻ mới giãn mày đôi chút, mặt mới toát thêm chút sinh khí.

 

“Sư đến Thiên Đô nhập học phủ.”

 

“Vậy cô nương học phủ ư?” Thanh Dật học phủ, đó là nơi mà tất cả trong Thiên Khuyết đều mong đến, song cũng ai thể .

 

Như bọn họ đây, tuổi quá lớn, nhận nữa.

 

Trang Yến và Dinh Hồi thì khác, bọn họ Đại Đông gia đích chỉ dạy, còn mối quan hệ tầm thường với vị núi , thiên tư bất phàm, thế nào cũng thể .

 

“Ta, cứ để tính, hết đến thăm Sư thúc .” Nàng cũng hiếu học như , núi ngoài tu luyện thì vẫn là tu luyện. Khó khăn lắm mới xuống núi, nàng dạo khắp nơi .

 

Đang chuyện thì đến cuối hồi lang, Tiểu Đao dừng bước: “Cô nương cứ , Đông gia mà hôm nay cô nương đến, lẽ sớm nghênh đón .”

 

Dinh Hồi hiểu vì y cùng , nhưng cũng mạo mở miệng hỏi thẳng.

 

Vươn tay nhẹ nhàng đẩy cửa, là cái đầu tiên thò : “Ngũ Sư thúc?” Có thể ?

 

Thanh âm của Tô Thanh Uyên truyền đến: “Vào !”

 

Cánh cửa bỗng chốc một lực đạo đột ngột kéo từ từ.

 

Một luồng khí lạnh thấu tâm can ập đến.

 

Cánh cửa từ từ khép .

 

Dinh Hồi theo bản năng đầu , gì cả.

 

Có thứ gì đó trong màn sương lướt qua mặt nàng, nàng đưa tay chạm , là một cành hoa hạnh.

 

Đi thêm về phía , nàng thể rõ hơn nhiều.

 

Mèo con Kute

“Cây hạnh to lớn quá!” Xung quanh cây cổ thụ to lớn mọc cành cây mới lớn nhỏ.

 

Giữa tiết trời nắng nóng gay gắt , vẫn cứ hoa nở rực rỡ như gấm.

 

Dưới đất rơi đầy một lớp dày đặc, nhưng cành cây chẳng thấy vơi chút nào, cứ như giả .

 

Một tiếng nhẹ nhàng truyền đến: “Nha đầu nhỏ, đây, để Sư thúc xem thử.”

 

Để xem đại ca nàng nhặt một nha đầu nhỏ thế nào.

 

Đây vẫn là đầu gặp đấy!

 

Dinh Hồi mặt theo tiếng tìm đến.

 

Một bóng dáng thanh mảnh khoác áo bào vải thô màu vàng nhạt đập mắt.

 

“Ngũ Sư thúc!”

 

Tô Thanh Uyên vén cao ống tay áo, lộ cánh tay màu ngó sen, mang theo vài phần say, tựa ghế vẫy tay với nàng.

 

“Đại ca càng ngày càng nuôi trẻ con .” Nhìn nha đầu nhỏ xem, lớn lên thật khiến vui thích, đôi mắt tròn xoe như thể, như thể con hổ vằn vàng lúc nhỏ , thấy là véo vài cái.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-3.html.]

Thế là nàng vươn tay kéo Dinh Hồi véo vài cái.

 

Dinh Hồi trợn mắt há mồm.

 

Vạn vạn ngờ đầu gặp mặt là thế .

 

Tô Thanh Uyên , ngần năm cũng chẳng nhiều bằng khoảnh khắc .

 

“Nếu đến , cứ ở đây thêm một thời gian chứ?”

 

Dinh Hồi: “Tốt quá, quá!”

 

Tô Thanh Uyên hài lòng nàng: “Trước hết cứ nghỉ ngơi , lát nữa Sư thúc dẫn con chơi.”

 

Nàng từng nuôi con nít, kinh nghiệm bằng đại ca nàng.

 

, mấy thứ đồ chơi nhỏ khác thì nàng nuôi ít .

 

Đại khái, đều như cả thôi?

 

Nói đoạn, nàng dậy dẫn nàng tham quan cái viện tử đang ở: “Vốn dĩ lớn đến thế, nới rộng thêm, nên trông lớn.”

 

Một vật mềm mại lông lá, như một quả cầu, nhào tới, kịp phanh , liền lăn trong ao.

 

Dinh Hồi thấy tiếng thút thít.

 

Tô Thanh Uyên như thấy, kéo nàng tiếp tục về phía : “Phía bên gian phòng hướng dương, linh khí cũng vô cùng nồng đậm, dọn dẹp xong cho con ở.”

 

Dinh Hồi liếc một cái, viện tử thật lớn, phòng ốc cũng nhiều, song cơ bản đều đóng chặt cửa.

 

“Sư thúc sống một trong viện tử ư?”

 

Cảm thấy thật trống trải, ngoài những đóa hoa hạnh , cùng với cục thịt tròn mới từ trong ao bò , thì còn gì khác nữa.

 

“Trước sống một .” Trước , Lục Nhi vẫn còn, các tỷ cũng còn, náo nhiệt.

 

Song, đó đều là chuyện từ lâu .

 

Kiếp , sống càng lâu, thì càng đối mặt với nhiều sinh ly tử biệt.

 

“Sau cũng sẽ một sống, con đến bạn với ư?”

 

Dinh Hồi hì hì, theo nàng trong phòng.

 

“Tạm thời chỉ chừng thôi, cũng các tiểu cô nương các con đều thích những gì. Cứ tạm bợ ở thế một đêm , nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai mở kho , gì con cứ tự lấy.”

 

Dinh Hồi thật cần nghỉ, nhưng lúc lời đó hợp thời.

 

Nàng quanh trong phòng: “Ta thấy chẳng thiếu gì cả, so với căn phòng của ở Bảo Phong Sơn thì tinh xảo hơn nhiều.”

 

Nhà bọn họ chỉ ba là sư và sư phụ nàng.

 

Nhà là nhà tranh, trong phòng chỉ một cái giường.

 

Bởi vì nàng là con gái, nên nàng nhiều hơn sư nàng một cái rương, chỉ thôi.

 

Y phục mặc là do tự , vải y phục là do trong thôn dệt sư phụ nàng nhuộm.

 

Mọi thứ đều tự cung tự cấp.

 

Chỗ Sư thúc nàng thật tinh xảo bao, sân viện trải đá phiến, hồi lang lát ván gỗ, trong phòng nào là những thứ nàng gọi tên.

 

Đều là những thứ nàng từng thấy, gọi tên.

 

Như thế còn đủ, còn gì nữa đây?

 

“Sư thúc, cả khu vẻ nhiều nhà cửa đông , nhưng vì con dọc đường phần lớn đều đóng cửa, bọn họ buôn bán ư?”

 

“Chỗ chúng đây ngày nào cũng buôn bán, chỉ khi nào đến mùng một và rằm hàng tháng mới đồng loạt ngoài, hai ngày đó náo nhiệt lắm, mấy hôm nữa con sẽ thấy cảnh náo nhiệt .”

 

Tô Thanh Uyên mới từ trong phòng , một đôi vuốt lông lá mập mạp ôm lấy chân.

 

Dinh Hồi lúc mới rõ hình dáng của nó: “Lê Nô ư?”

 

“Không Lê Nô, nó xem là hậu duệ của Lương Cừ, chỉ là huyết mạch còn thuần khiết, đơn giản là một kẻ ngốc, nó bắt chuột.”

 

Chỉ là trông nó ngây ngô đáng yêu chút thú vị, nàng liền giữ nuôi bên bạn.

 

 

Loading...