Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 3: Quan trọng là nàng còn sống ---

Cập nhật lúc: 2025-11-06 10:58:42
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bên cạnh còn mấy sân viện, đều là cả nhà c.h.ế.t thảm, đồ đạc trong nhà cướp sạch.

 

Su Thanh Lương cố giữ bình tĩnh, lột sạch đồ của mấy kẻ xử lý, hợp sức kéo trong, đó lấy những thứ thể dùng, thể đốt , châm một ngọn lửa.

 

Cung Thù Hằng , nếu những t.h.i t.h.ể đó xử lý, bọn họ sẽ dọn , bởi t.h.i t.h.ể thối rữa sẽ phát sinh ôn dịch.

 

Dưới núi giờ quá nguy hiểm.

 

Nếu sống sót, nhất là ẩn tránh đời, đừng xuống núi nữa.

 

Giữ vững nơi trú chân là nhiệm vụ hàng đầu của bọn họ.

 

Su Thanh Lương Cung Thù Hằng t.h.i t.h.ể sẽ gây ôn dịch, nhưng cái thời tiết , những t.h.i t.h.ể mục rữa quả thật khiến ghê tởm, từ xa thể ngửi thấy mùi đó.

 

Bắt bọn họ đào hố chôn hết những thật dễ, chi bằng cứ đốt sạch một mẻ !

 

Mấy vật lộn đến nửa đêm, ngọn lửa đó mới bùng cháy, ánh lửa rực trời chiếu sáng cả thôn xóm, từ xa thể thấy khói đen cuồn cuộn, nhưng ai để tâm.

 

Mấy mệt mỏi như ch.ó c.h.ế.t tựa góc tường ngủ say như c.h.ế.t, một giấc đến sáng.

 

Cung Thù Hằng ngủ quá lâu, giờ cũng ngủ , nàng cứ dõi theo ánh lửa đó lên bầu trời đầy và trăng sáng.

 

Đây mới chỉ là sự khởi đầu, phía nam Thiên Khuyết sẽ một trận đại ôn dịch.

 

Thiên tai, hạn hán, từ đến nay đều tách rời khỏi ôn dịch, chỉ là , nàng tự bảo vệ còn đủ sức, huống hồ gì che chở cho những khác.

 

Ngày hôm vẫn là một ngày nắng rực rỡ đáng mừng.

 

Ngọn lửa đêm qua chỉ thiêu cháy t.h.i t.h.ể và mái nhà, những bức tường đất bên cạnh ám khói đen kịt vẫn kiên cường vững.

 

Ngủ một giấc đêm, Su Thanh Lương hồi phục, Lão Nhị và Lão Tứ rõ ràng vẫn còn sợ hãi, dám về phía nơi cháy.

 

Chỉ Lão Tam, tự trải qua, vẫn vô tư lự, tỉnh dậy gọi Tiểu Ngũ và Cung Thù Hằng: “Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, chúng lên núi!”

 

Ba bọn họ đều là nữ nhi, tuổi tác lớn, một việc , thì chỉ thể chọn việc thể .

 

Mùa núi thể tìm thấy thức ăn, đói thì chăm chỉ hơn một chút.

 

Bữa ăn chiều qua chỉ chút ít, vật lộn gần cả đêm bụng còn gì .

 

Ai nấy đều quen với những ngày bữa đói bữa no, chân tay mềm nhũn vì đói.

 

Lão Tam cũng mới mười hai tuổi, vẫn là một tiểu nha đầu nhưng nàng còn Lão Tứ, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, dáng một tỷ tỷ .

 

Nàng vác một chiếc giỏ cũ nát hình thù gì nhặt , trong tay cầm một cái rìu bổ củi vớ từ thôn , đầu dẫn đường.

 

Cung Thù Hằng đôi giày cỏ của Tiểu Tứ, cùng Tiểu Ngũ mỗi cầm một cây gậy vót nhọn theo .

 

Su Thanh Lương định xuống núi nữa, y bận rộn đan giày cỏ ở cửa, mới đến ngay cả giày cũng , bọn họ cũng thêm.

 

Lão Nhị dẫn Lão Tứ đến con sông nhỏ bên cạnh để giặt sạch tấm vải nhặt hôm qua, treo lên sào tre phơi nắng.

 

Không một ai nhàn rỗi.

 

Cung Thù Hằng từ khi nào từng trải qua những ngày tháng như .

 

Đôi giày cỏ cấn chân, đường núi lầy lội, bước một bước trượt một bước.

 

đối với nàng mà , những điều chẳng là gì cả, quan trọng là nàng vẫn còn sống.

 

Người sống, cái gì cũng thể , mà c.h.ế.t , thì mới là còn gì cả.

 

Mùa trong núi ít sơn trân thể ăn , nhưng Lão Tam nhiều.

 

Trước đây bọn họ đều sống bằng nghề ăn xin ở thành phố, đối với những thứ trong rừng núi , một phần là kể, một phần là tự trải nghiệm trong mấy tháng qua.

 

Ngược , Cung Thù Hằng hiểu hơn.

 

Nàng loại nào độc, loại nào độc.

 

Loại nào thể dùng thuốc, loại nào thể ăn .

 

Mùa vốn dĩ là mùa thu hoạch, nhưng vì thời tiết, nhiều thứ vẫn kịp lớn.

 

Trời nắng mấy ngày nay, nấm rừng và địa nhĩ trong rừng tranh thủ những ngày cuối mùa điên cuồng mọc lên, cũng đến nỗi khiến ba một chuyến về .

 

Cung Thù Hằng gặp một ít kim trâm thảo và địa phu tử, trông đều non, ăn chắc vấn đề gì. Còn về chút vị đắng đó, khi đói bụng thể bỏ qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-3-quan-trong-la-nang-con-song.html.]

 

Địa phu tử tức cây chổi chà (ảnh từ Baidu)

 

Lại thêm hai cây huệ tây, nàng đào rễ lên.

 

Phần rễ kích thước bằng quả trứng gà, chia thành từng cánh.

 

Lão Tam xích gần: “Cái cũng ăn ?”

 

“Được!” Cung Thù Hằng ngắn gọn súc tích.

 

Huệ tây, bách hợp

 

Hôm nay cổ họng đỡ hơn chút, nhưng nàng vẫn thích nhiều, thể dùng một chữ tuyệt đối dùng hai chữ.

 

“Nàng trông bé tí thế mà hiểu nhiều chứ?”

 

Cung Thù Hằng đáp: “Có lẽ là vì vốn dĩ là rừng?”

 

quan thoại của nàng , khác so với cách chuyện của chúng ở đây.”

 

Cung Thù Hằng gì nữa.

 

Khi về, nàng gói mấy bọc đất sét đỏ giỏ, Lão Tam tỏ đồng tình.

 

“Cái ích.”

 

Vậy là, ý kiến cũng còn nữa.

 

Người bạn mới đến nhiều, nàng cứ theo thôi.

 

Cửa treo một sào vải màu xanh da trời, vì ngâm nước quá lâu nên màu loang lổ, bên còn nhiều vết lấm chấm, nhưng đối với bọn họ thì đó là vấn đề.

 

Ở cửa đặt một đôi giày cỏ mới, Su Thanh Lương và Lão Nhị thấy , chỉ còn Lão Tứ ở nhà trông nhà.

 

Vì y chân đất, thể lên núi.

 

Thấy ba Cung Thù Hằng trở về, y lập tức nhảy dựng lên: “Mau trả giày cho .”

 

Đứa trẻ thật thà chất phác, rõ ràng chân và Cung Thù Hằng gần bằng , mà giữ một đôi giày cỏ mới hề chạm , vì lão đại đó là dành cho Tiểu Lục.

 

Cung Thù Hằng trả đôi giày.

 

Giày cỏ mới cấn chân càng đau hơn, nhưng nàng hề bận tâm.

 

Tiểu Ngũ hỏi y: “Lão đại và nhị ca ?”

 

“Đi tìm cây gai dầu , giờ chắc già , chặt về ngâm để xem cách nào se thành sợi gai dầu , còn may vá quần áo.”

 

Bây giờ trong thành ngoài thành, núi núi đều giống cả, trông cậy triều đình cứu tế thì còn đến bao giờ, tất cả chỉ thể tự lực cánh sinh.

 

Lão Tam liền chỉ huy hai đứa nhỏ hái những thứ cần hái, đãi những thứ cần đãi.

 

Lão Tứ tiếp tục phơi củi.

 

Cung Thù Hằng bóc từng cánh huệ tây, rửa sạch, phơi nắng, ý định ăn ngay bữa .

 

Một thứ thể tùy tiện trộn lẫn mà ăn.

 

Bữa cơm hôm nay vẫn là nấm hầm rau rừng.

 

Cứ thế là cách .

 

Cung Thù Hằng đang rửa địa nhĩ thì suy nghĩ, lẽ thể mấy cái bẫy gì đó để thử vận may?

 

Ở cửa phơi nhiều thứ, trông giống hệt một đại gia đình đang sống một cuộc sống tươm tất.

 

Không cần Cung Thù Hằng mở miệng, Lão Tam bô bô kể với Su Thanh Lương : “Tiểu Lục vốn là rừng, nàng nhận nhiều thứ, nếu nàng thì hôm nay chúng chắc chắn những thứ thu hoạch …”

Mèo con Kute

 

Cung Thù Hằng tựa chỗ mát nhắm mắt dưỡng thần, phớt lờ những ánh mắt thỉnh thoảng về phía .

 

Su Thanh Lương là thể yên, giữa trưa nắng gắt cũng nghỉ ngơi, y đang dạy Lão Nhị đan giày cỏ.

 

Trẻ con quá nhiều, giày dép mau hỏng, một y xoay sở kịp.

 

Có quá nhiều việc cần , thể cứ suốt ngày bận rộn với những thứ .

 

 

Loading...