Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 26: Chừng nào còn chưa chết, ắt sẽ tìm được lối ra ---

Cập nhật lúc: 2025-11-07 02:32:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Thần hồn phục tô?”

 

Cung Thù Hằng đây là đầu tiên bao năm nhận truyền tin của Tô Thanh Lương, là một tin tức khiến nàng kinh ngạc đến .

 

Nàng chậm rãi từ Lưỡng Nghi Cung bước , thời tiết , ánh nắng chói chang, khiến nàng gần như thể mở mắt.

 

Nàng ở mép cao nhất của Đài Trích Tinh, ngẩng mặt lên trung.

 

“Đây rốt cuộc là điều ngươi , là ngay cả ngươi cũng ngờ tới. Thần linh,” nàng bật : “Kỳ thực cũng chẳng vạn năng, đúng ? Luôn những chuyện, những chi tiết nhỏ nhặt thoát khỏi sự khống chế của ngươi.”

 

Và chính những chi tiết nhỏ bé , đáng để vạn ngàn sinh linh nối gót , bất chấp giá mà liều mạng tranh đấu.

 

tức giận đến mức hổ thẹn vì phẫn nộ thì chứ?

 

, cuối cùng cũng thể thật sự giáng lâm thế gian , ngoài việc kiểm soát một phương hướng lớn, căn bản thể bao quát mặt .

 

Ban đầu nàng , hiểu, nhưng ở thế gian ngày qua ngày, nàng cuối cùng vẫn hiểu .

 

“Quỷ Vực, lẽ bao năm nỗ lực, cuối cùng tìm thấy điểm kết thúc của thứ.”

 

Nàng chậm rãi về phía Lưỡng Nghi Cung: “Thái Hòa, nếu A Hồi xuất quan, hãy để nàng tự đến Quỷ Vực tìm sư phụ nàng.

 

Còn ngươi,”

 

Cung Thù Hằng khẽ thở dài, cuối cùng tiếp.

 

Nàng Thái Hòa rời .

 

Bỏ qua tình thầy trò, y rốt cuộc vẫn là một con , là tự do.

 

những lời, nhiều cũng vô ích.

 

Chậm rãi bước Lưỡng Nghi Cung, cánh cửa cung điện uy nghi theo bước chân nàng từ từ khép , từng chút một ngăn cách ánh nắng chói mắt ở bên ngoài.

 

Nàng cuối cùng đầu , Thái Hòa ánh nắng vẫn giữ tư thế cung kính, chỉ là y đang ngẩng đầu nàng.

 

Cánh cửa cung điện khép , thầy trò hai , một ở trong, một ở ngoài, từ nay còn gặp .

 

“Phong Dung, thật sự chút mệt .”

 

Từng bước từng bước leo lên đài cao, nàng chậm rãi xuống, mái tóc đen dài từng chút một chuyển sang màu xám trắng, khuôn mặt và đôi tay lộ cũng nhanh chóng xuất hiện những nếp nhăn li ti.

 

Người ba hồn, thần cũng .

 

Rất nhiều năm , vì nhân quả với nhân tộc, nàng ngưng tụ nhục bằng nguyện lực, rời Tứ Tượng Sơn trảm sát Phong Tị, chịu Thiên Phạt, mất một hồn.

 

Sau đó vì Cửu U Chi Thủy trọng thương, giao thủ với Phong Tị nữa, mất một hồn nữa.

 

Linh hồn còn trọng thương, ngày càng suy yếu, kiên trì đến tận bây giờ là thế cùng lực kiệt.

 

Những gì cần nàng đều , nàng tin rằng nhân tộc Cung Thù Hằng, Đại Tế Tư, cũng sẽ kiên định ngừng mà tiếp.

 

Bóng hình xanh lam bay từ giữa trán nàng, hóa thành hình rơi xuống mặt nàng nữa.

 

Mà là hóa thành một chú chim trắng, đậu phía nàng, giống như nhiều năm , chỉ cần nàng , thể dựa đó.

 

Chỉ là, giờ đây chú chim trắng lớn đó vẫn chỉ là một hư ảnh do một tàn hồn hóa thành.

 

“Mệt thì hãy nghỉ ngơi , sẽ luôn ở bên cạnh nàng.”

 

Hư ảnh dần dần ngưng thực, từng chút một hóa thành tượng đá.

 

Cung Thù Hằng như hề , xếp bằng tại đó, nhẹ nhàng tựa nó, từ từ khép mắt.

 

Tô Thanh Uyên và bọn họ trong đống hài cốt bao lâu, thế giới trông gồ ghề nhưng chỗ nào cũng giống , như điểm cuối.

 

Kim Tơ Hổ thử giương cánh bay lên, nhưng , chỉ cần chân rời khỏi mặt đất sẽ một luồng uy áp trực tiếp đè xuống.

 

Mèo con Kute

Nơi đây một sức mạnh còn sót từ thời viễn cổ, hơn nữa vô cùng hỗn loạn.

 

Chỉ khi đặt chân lên hài cốt mới thể giảm bớt đáng kể sức mạnh tồn tại trong gian .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-26-chung-nao-con-chua-chet-at-se-tim-duoc-loi-ra.html.]

 

Sức mạnh của Tật Hành Phù cũng hạn chế, nhưng vẫn thể sử dụng .

 

nơi đây linh khí, chỉ tro cốt thỉnh thoảng quét qua và âm khí ngập trời.

 

Ở lâu ngày khiến vô cùng khó chịu.

 

Cảm giác như lâu kể từ khi bọn họ gặp đoạn xương cốt kỳ lạ , từ đó trở còn gặp bất kỳ điều bất thường nào nữa.

 

“Xem , thứ đó chỉ là cá biệt, khó bề gặp .”

 

nếu suy đoán của chúng đều đúng, thứ đó đáng sợ.” Càng hiếm càng chứng tỏ điều kiện phục tô càng khắc nghiệt, thứ đó càng đáng sợ.

 

“Nếu gặp , thể thử thăm dò một chút.”

 

“Tốc độ đó quá nhanh, chúng căn bản thể đuổi kịp.”

 

Điều giống như sự khác biệt giữa bản địa sinh trưởng tại đây và kẻ ngoại lai mới đến trong một môi trường xa lạ.

 

Tuy chỉ là một đoạn xương nhỏ, nhưng nhắc đến thần hồn khả năng phục tô, nó căn bản khí hỗn loạn quấy nhiễu.

 

Còn bọn họ, chỉ thể dựa đôi chân và một vật ngoại , sức mạnh căn bản tác dụng.

 

Tô Thanh Lương vô cùng kiên định: “Dù cũng thử một .”

 

Dù kết quả thế nào cũng hơn là gì.

 

Kim Tơ Hổ kiệt sức : “Thế cũng gặp thì mới .” Bọn họ trong cái chốn quỷ quái lâu như , ngoài xương cốt thì chỉ xương cốt, đến mức mắt hổ cũng hoa cả lên .

 

“Nghỉ một lát .” Hàn Ngọc Ninh dừng , tìm một chỗ khuất gió, thoáng qua cứ như đang trong lòng một bộ hài cốt khổng lồ.

 

Kim Tơ Hổ từ trong linh đang móc một miếng thịt: “Ăn ?”

 

Giờ phút ai còn tâm trí mà ăn uống?

 

Huống hồ là thịt sống đẫm máu.

 

Tô Thanh Uyên và bọn họ sớm qua cái thời cần ăn uống, cho dù cần, cũng đan dược, cần thứ .

 

Thỉnh thoảng ăn một bữa, đó là khi ở bên ngoài, để thỏa mãn khẩu vị, nhắc nhở bản vẫn là một con .

 

Tướng Bạch Dã cũng lắc đầu, ở bên cạnh biến thành nguyên hình xuống, lôi một nắm cỏ nhai.

 

Hàn Ngọc Ninh toát vẻ chán nản: “Bên ngoài bây giờ tình hình thế nào nữa.” Bọn họ ở bên trong lâu như mà chẳng gì.

 

Quan trọng nhất là bọn họ chỉ cảm thấy trải qua lâu, căn bản thể phán đoán chính xác qua bao lâu.

 

“Bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích.”

 

“Ta lo lắng chúng thể cứ thế mắc kẹt ở đây mãi, tìm thấy thứ , cũng thể thoát .”

 

Khoảng thời gian bọn họ luôn mục đích, thấy điểm gì khác biệt, cũng thấy lối .

 

Cứ như thể rơi một trận pháp , bọn họ cứ xoay vòng tại chỗ.

 

với tư cách là một Trận pháp sư, Hàn Ngọc Ninh thể khẳng định nơi đây trận pháp, bởi vì mỗi một bộ hài cốt đều khác biệt.

 

Chỉ thể nơi quá lớn, vô biên vô tận.

 

Tô Thanh Lương dậy: “Đi thôi, mặc kệ nơi bao la rộng lớn đến , chỉ cần còn c.h.ế.t, cứ theo một hướng mà , ắt sẽ tìm lối .”

 

Không nơi nào là nhờ nghỉ ngơi mà .

 

Đường là do mà thành.

 

“Tiếng gì ?” Mấy dậy còn kịp bước thu chân .

 

Từng đợt âm phong thổi qua mặt, xen lẫn tiếng thút thít mơ hồ.

 

Hoàn khác với tiếng quỷ mà bọn họ thấy đây, giống như tiếng đang , thê t.h.ả.m vô cùng, từ xa cảm giác đau lòng rơi lệ.

 

 

Loading...