Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 25: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-07 02:31:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thần hồn phục hồi

 

Kim Ti Hổ kinh ngạc: “Nhiều xương quá!” gặm.

 

“Hài cốt thật lớn!” Tô Thanh Uyên kinh ngạc bộ xương mặt: “Không giống hài cốt của .”

 

Hàn Ngọc Ninh, với tư cách là Sơn chủ Đoạn Hồn Lĩnh, nhiều hơn Tô Thanh Lương và những khác nhiều.

 

“Truyền thuyết kể rằng, thần linh thời viễn cổ, kỳ thực tất cả đều hình , mà một phần lớn hình dáng tương tự yêu thú hơn.

 

Thân hình đồ sộ như núi, mỗi cử chỉ đều sức mạnh hủy thiên diệt địa.

 

Và nơi đây, chính là nơi xuất hiện trận đại chiến thời viễn cổ trong truyền thuyết.

 

Chúng gọi phía tây Quỷ Khốc Quan là Quỷ Vực, nhưng thực nó còn tên khác, là Nơi Chôn Cất Thần Linh, cũng gọi là Thế Giới Tử Vong.”

 

Tô Thanh Lương hỏi: “Ta trong Thế Giới Tử Vong một dòng suối tên là Cửu U?”

 

Hàn Ngọc Ninh lạnh: “Suối gì chứ? Bên trong là thi thủy, nơi tụ tập thi cốt của vô thần ma hóa thành nước, chứa đựng oán khí vô tận. Không ai thể đến đó, bởi vì ai tu vi đủ mạnh để chống oán khí của thần ma tụ tập Cửu U.”

 

“Vậy Cửu U, rốt cuộc ở ?”

 

“Ai mà ? nước chảy xuống chỗ trũng, nơi tụ tập thi thủy nhất định là một nơi thấp hơn đây.”

 

bọn họ cố gắng lên cao.

 

“Nơi khác với nơi chúng đến, ở đây căn bản cảm nhận bất kỳ quỷ khí nào, cũng bất kỳ hồn ma nào tồn tại.”

 

Hàn Ngọc Ninh khẽ nhíu mày, một lúc lâu mới mở miệng: “Liệu , hồn ma ở đây đều chạy sang nơi lúc ?”

 

“Ý là…” Tô Thanh Uyên tiếp lời suy nghĩ của : “Nơi lúc lẽ thứ gì đó mà hồn ma quan tâm, hoặc nơi đây, thứ gì đó mà hồn ma e ngại.”

 

“Không loại trừ khả năng .”

 

Có lẽ, rõ chuyện , bọn họ thể , vì quỷ khí trong Quỷ Khốc Quan bạo tẩu, trực tiếp phá vỡ phong ấn cửa ải.

 

Việc phong ấn Quỷ Khốc Quan gặp vấn đề là điều tất yếu.

 

việc phong ấn là điều bọn họ thể giải quyết, bọn họ chỉ thể dùng một cách khác, đó là tìm nguồn cội.

 

Có lẽ giải quyết vấn đề nguồn cội còn khó hơn giải quyết vấn đề phong ấn.

Mèo con Kute

 

chỉ cần bọn họ còn sống, nhất định sẽ tìm cách, cho đến cuối cùng cũng sẽ bỏ cuộc.

 

“Đi!”

 

Hai con yêu sẽ đưa bất kỳ ý kiến nào. Hai đứa chúng nó giống như đến để thám hiểm hoặc du ngoạn .

 

Ba còn dễ dàng đạt sự đồng thuận.

 

Tuyệt đối thể ánh trăng kỳ dị đó quấy rầy, bọn họ tin cảm giác của , phán đoán cao thấp của địa thế, cố gắng lên cao.

 

Nơi đây tuy quỷ khí, nhưng gió lạnh vẫn từng trận thổi qua, trong gió mang theo tro cốt phong hóa lâu năm, khiến chút mở nổi mắt.

 

“Cái quỷ gì ?” Kim Ti Hổ kêu to một tiếng.

 

Mấy vài bước, đồng loạt mặt nó.

 

“Ngươi rõ ràng là một con hổ, tại cái gan của một con chuột?”

 

“Ta !” Kim Ti Hổ lớn tiếng phủ nhận: “Ta thấy một cái bóng, ‘vù’ một cái vụt qua. Ngay từ đây, ngay từ đây…”

 

Tô Thanh Uyên thở dài: “Nếu thì ngươi lên phía một chút ? Đừng lề mề, cà rề ở phía nữa.”

 

Tương Bạch chút hiểu chuyện gì: “Nếu thì ngươi cứ biến về nguyên hình ? Bốn vó chạm đất sẽ cảm giác an hơn.”

 

Kim Ti Hổ cảm thấy lời nó cũng lý.

 

lý lẽ duy trì bao lâu, bốn vó của Kim Ti Hổ kẹt một bộ xương trắng.

 

Những bộ xương trắng ở đây chất chồng dày bao nhiêu, thấy biển m.á.u nhưng là một ngọn núi xương thực sự.

 

Những bộ xương trắng theo lý mà đến nay ít nhất vài ngàn, vạn năm, nhưng vẫn còn nhiều bộ phong hóa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-25.html.]

 

Những thứ còn e rằng đều tầm thường.

 

ai dám manh động, dù chuyến của bọn họ nhiệm vụ quan trọng, mục đích rõ ràng.

 

Hơn nữa liên quan trọng đại.

 

bọn họ đường đều cẩn thận, dù chân giẫm lên xương trắng, cũng lòng đầy kính ý, dám chút bất kính ham nào.

 

móng vuốt hổ của Kim Ti Hổ kẹt trong xương, nhất định rút .

 

Tô Thanh Uyên thở dài: “Ngươi đúng là một tiểu phế vật. Mọi lùi xa một chút, để phòng vạn nhất.”

 

Đợi những khác đều lùi , Kim Ti Hổ mới đột nhiên phát lực, một phát chấn văng bộ hài cốt , giải thoát cho móng vuốt của .

 

Không vì dùng sức quá mạnh , những xung quanh bao gồm cả con lừa Tương Bạch trong khoảnh khắc đó đều cảm thấy đầu óc choáng váng một chút, giống như cả mặt đất đều rung chuyển, nhưng rõ ràng lắm, thể xác định.

 

“Cẩn thận một chút, chúng tiếp tục .”

 

Kim Ti Hổ dám tùy tiện nữa, thu nhỏ thể , giống như con Dương Cừ tạm thời bỏ bên ngoài .

 

Thân thể nhỏ lợi ích của nó, tuy đủ uy nghiêm, nhưng vô cùng linh hoạt.

 

“Nhìn kìa, đó là gì?”

 

“Ngươi đừng học cứ giật kêu lên như thế.”

 

“Ai học ngươi? Ngươi kìa!”

 

Một khúc xương, trông như một ngón tay, chỉ ngắn một khúc, nhưng phát ánh sáng đỏ rực, giữa một đống xương trắng, ánh sáng tuy mạnh, nhưng vô cùng nổi bật.

 

“Đó là thứ gì?”

 

Tuy hiếu kỳ, nhưng ai dám tùy tiện gần.

 

Khúc xương đó ẩn một bộ xương sống khổng lồ, thể phát sáng mà tự .

 

Giờ phát hiện, ‘vút’ một cái bay mất, một trơ mắt thứ đó trong nháy mắt biến mất tăm.

 

“Xương bay?” Hàn Ngọc Ninh cũng coi như là kiến thức rộng, nhưng cảnh tượng như y vẫn là đầu gặp.

 

Tô Thanh Lương : “Có lẽ khúc xương đó ý thức của riêng nó.”

 

Tô Thanh Uyên hiểu hỏi: “Chẳng lẽ là thần hồn phục hồi?” Dù đây cũng là chiến trường của thần linh thời viễn cổ, hầu hết những thứ còn sót đều là hài cốt của thần.

 

Hài cốt của chúng ở đây, thần hồn hẳn cũng giam cầm tại đây.

 

Liệu tiêu tán theo thời gian , ai rõ.

 

Chẳng thần linh là bất tử bất diệt ?

 

Tuy nhất định là thật, nhưng cũng chắc là giả.

 

Dù thần linh c.h.ế.t chăng nữa, chỉ cần thần hồn tiêu tán, chỉ cần còn một tia cơ hội, vẫn thể sống bằng những cách ngờ tới.

 

“Nếu đúng là như , tình hình e rằng còn tồi tệ hơn chúng tưởng.”

 

Vậy thì điều bọn họ suy đoán đó lẽ đúng .

 

Đống hài cốt la liệt khắp nơi tuyệt đối chỉ một đoạn xương nhỏ vấn đề.

 

Thần hồn phục tô rốt cuộc sẽ như thế nào, cần những điều kiện gì, bọn họ đều rõ.

 

, đây lẽ là một trong những lý do khiến các oan hồn khác điên cuồng tháo chạy bên ngoài.

 

“Chúng cần tiếp tục tới ?”

 

Có lẽ nếu tiếp tục , bọn họ cũng sẽ mãi mãi ở nơi , bao giờ thoát nữa.

 

Tô Thanh Lương suy nghĩ một lát: “Chúng hãy truyền tin bên ngoài.” Để bên ngoài cũng tình hình thể đang xảy tại đây.

 

Vạn nhất bọn họ thật sự thể thoát , ít bên ngoài cũng sẽ đại khái chuyện gì xảy với bọn họ, cố gắng đừng vết xe đổ.

 

 

Loading...