Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 24: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-07 02:31:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phong Sinh cảm thấy quá nhiều niềm vui.
Nó chút sốt ruột chạy chạy trong đám đông.
“Dao Cầm, ngươi thấy Tị nhi và Khải nhi ?”
Hôm nay vốn là một ngày vui mừng, nó nên cùng với tất cả trong bộ lạc mà hò reo nhảy múa.
đang hò reo thì trong lòng nó bỗng dưng hoảng hốt.
Không vì , nay từng cảm giác . Cứ như sắp mất thứ gì đó quan trọng nhất.
Nó giống Bách Minh và những con khác, vì là lén lút trốn xuống núi nên thần hồn của nó vẫn còn nguyên vẹn.
Nó thậm chí còn lén lút dạy Phong Tị và Phong Khải phương pháp tu hành, dạy chúng cách nuốt thổ nhật diệu và nguyệt hoa.
Ban đầu xuống núi là để tự tìm một con đường cho , là để hấp thu khí vận của nhân tộc.
Thế nhưng, thoắt cái nhiều năm trôi qua.
Chưa đến những thứ khác, hai đứa trẻ do nó tự tay nuôi lớn trực tiếp trở thành mệnh căn của nó.
Cái gì mà khí vận khí vận, sớm nó vứt đầu.
Nó là một thần thú xui xẻo, Thượng Thương chiếu cố. Thân là giống đực, càng thể m.a.n.g t.h.a.i con cái của .
Hai đứa trẻ của Hoàng Long nó thực sự coi như con ruột. Bao nhiêu thứ nhất thể cho đều dồn hết cho hai đứa.
Cho nên lúc nó chỉ hoảng hốt trong chốc lát, đó triệt để suy nghĩ , nếu mất sẽ mất gì?
Mất mạng sống của .
Ngoài mạng sống của nó, còn hai đứa trẻ cũng là mệnh căn của nó.
Nó ngay lập tức, thấy tận mắt hai đứa trẻ đang ở mặt mà bất kỳ sai sót nào.
tìm hồi lâu vẫn thấy bóng dáng Phong Tị và Phong Khải.
Phong Tị và Phong Khải biến mất.
Ngay trong buổi tế tự long trọng , con mắt của , chúng biến mất.
Có thần thú tọa trấn ở đây, thần hồn của Cung Thù Hằng nương tựa thần tượng, nơi thể là vạn tà bất xâm.
Sẽ xích mị vọng lượng nào cái gan cơ hội để bắt cóc những đứa trẻ.
Uy vọng của Phong Hoạt trong bộ lạc ngày càng cao, Hạ Hộ bắc chinh, Túc Sa nam hạ, lượng nhân tộc tăng lên, lãnh thổ ngày càng mở rộng.
Sẽ kẻ nào điều dám đến dụ dỗ con cái của Phong Hoạt.
Vậy thì chỉ một khả năng, hai đứa trẻ lén bỏ trốn.
Phong Tị và Phong Khải lúc đang ở trong đoàn quân trở về phía nam của Túc Sa, Túc Sa cưỡi con voi cao lớn ở phía nhất, phát hiện mang theo những thứ nên mang.
Lần y trở về Thiên Khuyết Sơn, một là để tham gia đại điển tế tự, hai là để mang thứ hàm thóa (muối) phơi khô ở phía nam.
Để đổi lấy xích kim rèn sẵn, lúa mì, lúa gạo và các loại hạt giống khác mà chỉ Thiên Khuyết Sơn mới .
Những thứ cũng chỉ mới trong mười năm trở đây, còn muối thì Túc Sa khi đến phía nam mới tình cờ phát hiện, dùng nước biển phơi khô mà , là thứ cực phẩm thể tăng hương vị cho thức ăn.
Quan trọng nhất là, dù là thịt rau, muối thì thể chậm tốc độ hư thối.
Có thể là một báu vật khác của nhân tộc.
Túc Sa cũng nhờ đó mà lập công lao to lớn, chiếc Thanh Đỉnh đầu tiên do Bạch Dạ đúc thành, Phong Hoạt trực tiếp ban cho y.
Dù là muối vài thứ khác, đều là những báu vật độc quyền của nhân tộc, chỉ giao lưu qua , bộ lạc mới ngày càng lớn mạnh, ngày càng .
Túc Sa trong đầu nghĩ cách phân chia những thứ mang về như thế nào, giao cho ai thì đáng tin hơn.
Hoàn ngờ đường về thêm hai cái đuôi nhỏ .
Phong Khải từ nhỏ là một đứa trẻ ngoan, là việc lớn gan nhất mà nó từng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-24.html.]
cũng là bất đắc dĩ.
Ai bảo nó một ca ca gì cũng tùy hứng, nghĩ điều gì là ngay điều đó.
Từ nhỏ đến lớn, nó thực sự lo lắng nhiều.
Mèo con Kute
Phong Tị là con cả, từ nhỏ tính cách tùy hứng, gì thì .
Có sự âm thầm chỉ dạy của Phong Sinh, sự yêu cầu nghiêm khắc của Phong Hoạt, ngày qua ngày chăm chỉ luyện tập ngừng nghỉ, dù bây giờ còn nhỏ tuổi, cũng sớm thể gọi là một dũng sĩ.
Cùng với đàn ông trong tộc ngoài săn bắn, vô cùng dũng mãnh.
Khương Viên và những khác luôn nó phong thái của phụ .
Phong Khải thì tương đối ôn hòa và tĩnh lặng hơn nhiều, tính cách phần lớn giống Tự Âm.
Mặc dù từ nhỏ cùng Phong Tị rời nửa bước, nhưng nó thực sự quá đạm bạc và ngoan ngoãn.
Không nhiều ý tưởng như Phong Tị, cũng thích ngoài, luôn thích theo Bách Minh và những con khác, ngừng học hỏi cái cái .
Bách Minh đặc biệt thích nó, đích săn một con yêu thú thành một cây sáo xương tặng cho nó.
Nó thích tất cả những thứ đẽ, hoa dại núi, lá cây, những con vật non đáng yêu.
Ngay cả một chiếc lá, nó cũng thể thổi âm thanh vô cùng du dương.
Những phụ nữ trong bộ lạc nuôi tằm dệt lụa, nó luôn thể giúp vẽ những hoa văn đẽ khác .
Nó cảm thấy mỗi ngày ở Vân Khuyết Sơn đều bận rộn và viên mãn, bao giờ nghĩ sẽ một ngày đột nhiên rời .
Phong Tị thì khác, trong tộc qua những truyền thuyết bên ngoài, và trong bộ lạc trưởng bối đang sống cùng một nhóm khác ở xa.
Trong lòng luôn nhớ mãi quên, xem một .
Phong Hoạt cũng hứa với chúng, rằng tìm cơ hội thích hợp sẽ đưa chúng ngoài xem.
Thời gian Phong Hoạt thực là buổi tế tự ,
Hạ Hộ định cư ở phía bắc, Túc Sa ở phía nam, một tranh giành thức ăn với Vu tộc, một cướp địa bàn với Tu La tộc, đều vô cùng khó khăn.
Bây giờ coi như định hơn một chút, tất cả đều là những từ tay y mà , đều là con dân của Thiên Khuyết, y luôn xem qua một chút.
tính cách nóng vội như Phong Tị thể chờ đợi quá lâu?
Nó chỉ phụ ngoài việc ngày ngày đục đẽo tảng đá lớn , thời gian còn bận việc thì bận việc . Dường như việc đều là việc nhất định .
Chuyện xuất tuần đối với phụ nó mà , chỉ là bâng quơ để lừa gạt trẻ con.
Nó tìm kiếm cơ hội lâu, nhưng A công Phong luôn nó chằm chằm chớp mắt.
Cơ hội thật bao.
Đông như , náo nhiệt như , lão nhân nhỏ bé thể trông chừng ai đây?
Thế là nó chạy trốn.
Tiện thể mang theo cả Phong Khải cùng bỏ trốn.
Bởi vì nó nếu mang theo Phong Khải, thì Phong Khải chắc chắn sẽ nhanh chóng phát hiện nó biến mất, đó gọi .
Khi đó, đừng là rời khỏi Vân Khuyết Sơn, ngay cả thung lũng nơi chúng ở nó cũng thể ngoài.
Một nơi ở hơn mười năm , ngày qua ngày lặp lặp những việc giống , thấy những giống , thực sự đủ .
Nó cũng từng nghĩ sẽ cùng Túc Sa nam hạ, chắc chắn sẽ phát hiện.
Thế nên giữa đường, khi Túc Sa lệnh đội ngũ dừng , lôi Phong Khỉ trốn mất.
Phong Khỉ từ nhỏ là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhút nhát, uy h.i.ế.p chạy ngoài lo lắng c.h.ế.t . Giờ lạc khỏi đội ngũ giữa đường, mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
“A , gì ? A phụ, A mẫu và A công họ mà chúng mất tích sẽ lo lắng lắm.
Đệ vẫn nhớ đường lúc đến, chúng về ?” Có một A mà trong đầu vô vàn ý tưởng, nghĩ cái gì là cái đó, màng sống c.h.ế.t của khác, quả thực là một chuyện hạnh phúc gì cho cam.