Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 24: --- Nơi đây có gì đó không ổn
Cập nhật lúc: 2025-11-07 02:32:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đội ngũ vốn dĩ mười hai trộn hai con yêu, theo phía trực tiếp tiến Quỷ Khốc Quan.
Cùng lúc bọn họ khỏi, một bóng dáng màu tím vụt qua mắt tử Đoạn Hồn Lĩnh đang giữ cửa ải.
“Là hoa mắt ? Hình như ai ?”
“Không nhỉ? Đâu ai chứ?”
“ là sống mà gặp quỷ .”
ở nơi gặp quỷ cũng bình thường, âm khí nặng như .
Vừa bước Quỷ Khốc Quan, thứ lập tức đổi.
Đây là nơi mặt trời vĩnh viễn thể chiếu đến.
Chỉ một vầng huyết nguyệt treo cao tít ở đằng xa, như thể treo ở tận cùng thế giới .
Một luồng hàn ý rợn ập thẳng mặt.
Hàn Ngọc Ninh bọn họ thì , Hào Cửu trong khoảnh khắc đó nhịn mà run lên bần bật.
Cảm thấy sâu tận linh hồn của đều đang run rẩy.
Bên tai là tiếng liên tiếp, khiến tê dại cả óc.
Đây là quỷ vực, nhiều quỷ hồn, điều lạ.
Điều kỳ lạ là khi bọn họ đây, chỉ cảm nhận quỷ khí nồng đậm đến nghẹt thở, chứ hề thấy quỷ hồn lang thang.
Dưới chân là loại cỏ gì, cảm giác như cỏ, nhưng đen kịt chút sinh khí nào.
Nghe thấy tiếng nước chảy rì rầm xen lẫn trong tiếng , nhưng thấy dòng nước ở .
Tối tăm mịt mờ, áp lực đến mức khiến chút khó thở.
Có những con chim đen vì sự xông của sống mà kêu lên kinh hãi, vỗ cánh bay về phương xa, hòa bầu trời đen kịt phía chân trời.
“Đây chính là Bất Hồi Lộ trong truyền thuyết ?”
Tô Thanh Diên dừng bước, đầu một cái, bọn họ mới lâu, theo lý mà bao xa, nhưng giờ phút đầu rõ đường đến.
Khi đến Quỷ Khốc Quan, đường về phía Tây vẫn dễ .
nếu từ phía Tây về tìm Quỷ Khốc Quan, đây thì khá khó.
Tuy nhiên bây giờ, thể rõ ràng cảm nhận hướng quỷ khí đang cuộn trào, ngược thể tạm thời phân biệt .
Mấy thuận theo ánh mắt nàng về đường cũ.
Cho dù dán phù chú phòng ngự, quỷ khí nồng đậm vẫn khiến bọn họ vô cùng khó chịu.
Trong đầu một khắc nào yên tĩnh, tràn ngập những quá khứ chôn giấu tận sâu thẳm nội tâm, cùng với những hình ảnh thi sơn huyết hải.
“Giờ mà rút lui lẽ vẫn còn kịp.” Nơi đây gần cửa ải, thể cảm nhận phương hướng trở về.
nếu sâu hơn thì khó mà .
Hơn nữa, quỷ khí tản ở đây so với bên ngoài cửa ải quả thực chỉ như mưa phùn.
Mới giữ vững tinh thần .
lựa chọn tiến , thể dễ dàng lùi bước?
“Đã đến , đương nhiên xem .”
Không kẻ nhát gan nào thể xa con đường tu hành.
Nếu giờ khắc rút lui, tâm cảnh e rằng sẽ dừng tại đây.
Mấy đồng thanh dứt khoát, hai con yêu cũng chịu kém cạnh, vô cùng kiên định.
Đùa ư, đến mà.
Tô Thanh Uyên Tương Bạch và Kim Ti Hổ đang rón rén cuối cùng, khẽ thở dài.
Người cố chấp, lừa cố chấp, hổ cũng cố chấp theo, quả thực khiến đau đầu vô cùng.
Đặc biệt là Kim Ti Hổ, nó đặc biệt ghét những nơi âm u đầy quỷ khí như thế .
Không kích thích gì, hóa hình thành trộn theo bọn họ.
Thật cũng tính là trộn, tu vi đạt đến cấp độ của Hàn Ngọc Ninh và những khác, đến nỗi phân biệt và yêu.
Chỉ là, chúng là tọa kỵ theo Tô gia, thì cũng thể mở miệng trực tiếp là yêu chứ, ít nhiều vẫn chút khác biệt.
Muốn theo thì cứ theo, đây cũng là nơi gì.
So với sáu vị tu sĩ khác, Tương Bạch và Kim Ti Hổ cũng thể coi là tu vi cao thâm.
Người khác , chúng tự nhiên cũng .
Chúng lê bước, lững thững ở phía cùng, hết chỗ ngó chỗ .
Kim Ti Hổ vẫn quen với việc bằng hai chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-24-noi-day-co-gi-do-khong-on.html.]
Nó vô cùng hài lòng với trạng thái hiện tại của .
Đang bỗng chốc thò hai tay sờ mông.
Mèo con Kute
Không đuôi vẫy qua vẫy thật thoải mái.
Sau đó Tương Bạch nắm chặt .
“Ngươi gì? Ngươi gì?” Kim Ti Hổ giống như một tên trộm bắt, căng thẳng vô cùng.
“Mau !”
Kim Ti Hổ trợn tròn hai mắt qua, chỉ thấy một phía , phù chú phòng ngự dán từ lúc nào biến mất, thể run lên một cái, ngoài gì khác.
Tương Bạch thấy rõ mồn một.
Khoảnh khắc phù chú tiêu tán, tử khí phía đó xông thẳng thể .
Hồn phách trong cơ thể đẩy ngoài, ngay lập tức tử khí bên ngoài nuốt chửng.
“Người còn là nữa .”
“À?”
Tương Bạch vươn tay chộp lấy đối phương.
“Ngươi gì?”
Lời đối phương còn dứt, Kim Ti Hổ gọn gàng một bạt tai đ.á.n.h cho ngất .
“Người thần hồn tan .”
Mọi .
Mới bao xa chứ?
Khi những khác còn đang hoài nghi, Tô Thanh Uyên mở lời:
“Năm chúng tiếp tục về phía , những khác đưa về, chúng sẽ mở đường cho các ngươi.”
Mới mấy bước trúng chiêu, thì thể để khác tiếp tục theo bọn họ nữa.
Tiếp tục chỉ tăng thêm thương vong, tác dụng gì.
Tô Thanh Uyên lập tức tế cổ cầm, bay lên trung.
Tiếng đàn vang lên, hắc khí xung quanh điên cuồng dồn về phía nàng.
Những nơi còn thì chút ánh sáng le lói, đó là màu đỏ thẫm Huyết Nguyệt chiếu , nhưng cũng hơn là gì.
Những hồn ma vốn cảm nhận , theo sự dâng trào của quỷ khí, tất cả đều hiện , điên cuồng lao về phía Tô Thanh Uyên.
Tô Thanh Lương theo sát phía , khi tử khí nồng đậm nhất thì tiếng tiêu vang lên.
Hàn Ngọc Ninh lúc cất tiếng: “Đi!”
Sau khi tiễn sáu còn , Hàn Ngọc Ninh cũng lên trung.
Với sự hỗ trợ của phù chú, y nhanh chóng kết thành một trận pháp.
Tiếng tiêu của Tô Thanh Lương ngừng vang lên, nhanh chóng xuyên qua giữa chúng, c.h.é.m g.i.ế.c tất cả những hồn ma đang tác quái.
Đây là bên ngoài Quỷ Khốc Quan.
Không còn kết giới từ thời thượng cổ để che chắn cho bọn họ nữa.
Tiếng đàn của Tô Thanh Uyên càng vang lên, hồn ma vây quanh càng nhiều, quỷ khí càng trở nên nồng đậm.
Thế nhưng nàng thể ngừng nghỉ, một khi ngừng , những hồn ma sẽ bạo tẩu.
Khi đó, mấy bọn họ e rằng sẽ xé nát ngay lập tức.
Tương Bạch lấy hết những phù chú thể dùng , dán đầy lên và Kim Ti Hổ.
Rồi đột nhiên lao về phía Tô Thanh Uyên và đồng bọn.
Phù chú trong tay như cần tiền mà rải ngoài.
“Đi!”
Khoảnh khắc rút lui, tiếng tiêu của Tô Thanh Lương hóa thành một chùm đao quang, bổ mạnh xuống.
Sau đó Tương Bạch kéo một cái, lực lượng bùng nổ của hồn ma đẩy xa.
Giống như xuyên phá một tấm bình chướng vô hình, nhưng tạm thời vẫn ai nhận .
Kim Ti Hổ lao xuống, hóa thành nguyên hình, đón lấy Tô Thanh Uyên đang rơi xuống.
Hàn Ngọc Ninh lăn mấy vòng chút chật vật, nhanh nhẹn dậy.
“Nơi , đúng chút nào!”
Huyết Nguyệt biến mất từ lúc nào, mặt trăng đỉnh đầu trông thật bình thường, tỏa ánh sáng trắng nhợt.
Tương ứng với những bộ xương trắng hếu chân, nơi tầm mắt thể thấy.