Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 18: --- Chuyện này thật quá trùng hợp
Cập nhật lúc: 2025-11-07 02:32:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Thanh Ngọc tiếng "sư thúc" của nàng cho sững sờ.
Đây là gặp quen ? Chuyện cũng quá trùng hợp ?
"Ngươi là đồ của ai? Tô Thanh Lương Tô Thanh Chu?"
"Hì hì, gia sư tên Tô Thanh Lương." So với lúc nãy như đối mặt với đại địch, lúc Vanh Vù gặp trưởng bối, cả nàng bỗng chốc thả lỏng.
Tô Thanh Ngọc một tay tóm lấy nàng, từ hư hạ xuống, trong nháy mắt đổi chỗ.
Vanh Vù đầu tiên khác mang theo dịch chuyển tức thời như .
nàng vẫn chấn động thôi.
Tu vi đạt tới cảnh giới nào mới thể như chứ?
Nơi hạ xuống là một vách núi bên bờ biển, đỉnh vách núi vốn dĩ gì ngoài cây cối, bỗng dưng xuất hiện thêm một căn nhà gỗ tinh xảo.
"Tạm thời cứ dừng chân ở đây , kể cho chuyện của sư phụ ngươi."
Kể thì kể, cũng chẳng vấn đề lớn, mấu chốt là: "Người thật sự là tam sư thúc của ?" Chuyện cũng quá trùng hợp .
"Đây là ạ? Có Đông Ngung Sơn ? Vì chúng dừng chân ở đây? Nơi nhiều yêu quái lợi hại."
Tô Thanh Ngọc nàng một tiếng: "Bây giờ mới nghi ngờ thật giả, muộn ?"
Vanh Vù nàng, sớm muộn cũng do quyết định .
Chỉ là mơ mơ hồ hồ mà thôi.
Tô Thanh Ngọc thở dài một tiếng, chỉ căn nhà gỗ xa: "Nếu cảm thấy mệt mỏi thì trong ngủ một giấc . Ta sẽ ở đây canh chừng, sẽ yêu quái nào đến quấy rầy ngươi .
Sở dĩ chọn dừng chân ở đây, là vì còn chuyện cần giải quyết.
Đợi xong việc sẽ đưa ngươi trở về.
Nếu dựa ngươi, bao xa sẽ yêu quái ăn thịt, cả đời ngươi đừng mong rời khỏi nơi đây."
Vanh Vù ngủ, tìm một tảng đá lớn trèo lên. Nằm sấp đó như một con rùa, tò mò đ.á.n.h giá nàng.
"Sư thúc, đến nơi để gì ạ?"
Tô Thanh Ngọc đón gió thẳng, mặt biển vô tận phía xa: "Ngươi vì quan tâm những chuyện , chi bằng hãy quan tâm chính . Ngươi đây là nơi nào ?"
"Đây là nơi nào? Đây tiểu thế giới mà Yêu Thần để ?" Nàng tưởng đối phương cũng tiến tiểu thế giới, thật quá trùng hợp.
Tô Thanh Ngọc mặt nàng một cái, lặng lẽ thở dài.
Đứa bé quá nhỏ và quá đơn thuần, nàng thể ghét bỏ, dù thì cũng giống như bọn họ ngày , đều là do Đại ca một tay dạy dỗ.
Ghét bỏ thì cũng bằng ghét bỏ chính bản họ ngày xưa.
"Tiểu thế giới? Ngươi là lịch luyện trong giới mà Yêu Thần để ? Đây tiểu thế giới nào cả, đây chính là thế giới thực mà ngươi đang sống.
Nơi đây chính là nơi sâu thẳm và thần bí nhất của Yêu Vực, mệnh danh là tận cùng của thế gian ."
Vanh Vù kinh ngạc lập tức bật dậy.
"Không rằng tiểu thế giới từ thì khỏi đó sẽ ở ngay chỗ đó ?"
"Ai cho ngươi?"
"Ngũ sư thúc ạ!"
Tô Thanh Ngọc một tiếng: "Nàng bây giờ đạt tới cảnh giới nào ? Thứ Yêu Thần để mà nàng cũng thể tham thấu ? Thật đúng là gan lớn tột cùng, cứ thế mà đưa ngươi đó lịch luyện."
Thực tế, nếu bảo nàng , nàng cũng lý do cụ thể.
Bởi vì những thứ đó nàng chỉ qua. Chưa từng đích tiến .
Nàng chẳng hề chút hứng thú nào với những thứ bảo bối gọi là như .
Bấy nhiêu năm nay, một phần thời gian nàng ở Đan Phong Cốc, một phần thời gian ngoài dạo chơi.
Mọi nơi trong Yêu Vực đều nàng khắp.
Điều cũng là nhờ trận đại chiến năm xưa, Yêu Thần c.h.ế.t chất thành đống, Yêu Vực Vô Khải ngày nay tuy vẫn còn Yêu Thần, nhưng còn dễ dàng lộ diện nữa.
Cho nên nàng tùy ý tác oai tác quái trong Yêu Vực cũng từng gặp bất kỳ trở ngại nào.
Kẻ ngăn cản nàng , mới đặt một chân cảnh giới Yêu Thần, định dùng nàng để củng cố tu vi, kết quả nàng củng cố ngược .
Nói đến đại danh Tô Thanh Ngọc thể yêu quái nào .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-18-chuyen-nay-that-qua-trung-hop.html.]
nếu đến kẻ điên đến từ Đông Ngung Sơn, thì yêu quái nào rõ.
Tiếng tăm của nàng ở Yêu Vực chẳng hề , tựa như Ôn Thần .
"Nàng chuẩn cho nhiều thứ, vốn dĩ sẽ xảy chuyện gì ngoài ý ."
"Kết quả là vẫn xảy chuyện ngoài ý ."
Vinh Hồi ủ rũ bò về: “Nàng nhất định lo cho , tiếc là tu vi của còn nông cạn, ngay cả truyền tin cũng .”
Nói xong, nàng mắt đăm đăm Tô Thanh Ngọc.
Tô Thanh Ngọc mặt , nàng .
Chuyện , nàng giúp.
Nàng nhiều năm liên lạc với khác.
Không lý do nào khác, chỉ vì nhân yêu thù đồ.
Con đường là nàng tự chọn, một khi thì đường đầu.
Năm xưa nàng lựa chọn đọa yêu, sâu yêu vực, nàng từng nghĩ đến việc trở nhân tộc.
Một là lòng đầy áy náy với Khương Hoài.
Hai là sự dẫn dắt mờ mịt từ tận đáy lòng.
Con đường nàng là ở yêu tộc chứ nhân tộc.
Nhân và yêu thể hòa bình chung sống lâu dài.
, cũng thể .
Chỉ cần thực lực của nàng đủ mạnh, quyền tuyệt đối trong yêu tộc, thì chuyện đều khả năng.
Những năm qua, nàng bế quan trong Đan Phong Cốc, thì cũng là c.h.é.m g.i.ế.c khắp nơi, thỉnh thoảng cũng từng nghĩ đến gia đình xưa, nghĩ đến các của .
cũng chỉ là thoáng nghĩ, nghĩ xong đặt về chỗ cũ.
Vùng núi Đông Ngu gần như yêu nào dám lảng vảng mặt nàng.
Giờ phút , nha đầu Vinh Hồi khơi đúng chỗ ngứa.
Tuy rõ, nhưng ánh mắt khát khao quá đỗi rõ ràng.
Lòng Tô Thanh Ngọc đấu tranh kịch liệt.
Cuối cùng, nàng vẫn sắt đá như thép: “Để nàng dám càn, đáng đời nàng lo lắng thêm một thời gian.
Đợi giải quyết xong chuyện ở đây, tự khắc sẽ đưa ngươi về.”
Vinh Hồi thất vọng phịch xuống tảng đá: “Vậy rốt cuộc ở nơi chuyện gì? Nơi đây trông vẻ hung hiểm.”
Tô Thanh Ngọc để ý đến nàng , mà vẫn chằm chằm nơi biển trời giao bạc màu.
Ở đó một vầng thái dương đỏ rực, từ từ nhô lên, như thể mới bò từ biển cả.
Vinh Hồi đầu tiên thấy cảnh tượng , nàng ngẩn ngơ .
Mèo con Kute
“Là mặt trời đó , nó bò từ nước ư?” Điều khác với những gì nàng từng .
Tô Thanh Ngọc lời của nàng cho nhịn bật : “Vì ngươi như ?”
“Mắt với như , thế nên miệng mới .”
“Mắt đôi khi là thứ vô dụng nhất,” nó sẽ dối.
“Không đúng, mắt là thứ hữu dụng nhất cơ thể .”
Tô Thanh Ngọc nhịn lắc đầu: “Biển bờ bến, dù cũng ai giới hạn của nó ở , còn mặt trời từ đến nay đều treo lơ lửng hư .”
“ từng mặt trời thực là một con chim, đậu một cái cây gọi là Đại Tang.”
“Ngươi còn Đại Tang nữa .”
“Nghe thôi, thôi, thể tin .”
“Lời đồn đại thể tin hết, nhưng cũng thể tin. Bởi vì lửa thì khói. Quả thật cây Đại Tang.” Mà chuyện nàng , cũng liên quan đến cây Đại Tang.
“Nó ở cái chỗ mặt trời mọc lên đó ?”