Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 162: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-06 11:01:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Linh Lung Chi Tâm

 

Yêu thú khổng lồ dính liền hóa thành tro bụi.

 

Ngay cả Yêu Vương cũng thể thoát khỏi.

 

Phải rằng Phong Dung là thần thú cuối cùng còn sót mảnh thiên địa , sống bao nhiêu năm .

 

Bản mệnh chân hỏa của nó, ngay cả Yêu Thần cũng kiêng dè, tránh xa ba dặm.

 

Hiến tế sinh mạng của , tạm thời kết thúc cuộc chiến .

 

Yêu tộc rút lui nhưng thể , mà Yêu Thần mây phân kịp.

 

Không Nhân Hoàng Ấn, Cửu Đỉnh đó thể phối hợp, chỉ thể dùng vật phòng ngự.

 

Trong và ngoài Tiềm Long Quan, đập mắt là biển lửa mênh m.ô.n.g bất tận.

 

Ngay lúc , một tiếng long ngâm vang vọng trời đất.

 

Một con bạch long hình khổng lồ như núi, mặt mũi hung tợn xuất hiện từ phía Tây Tiềm Long Quan, đuôi rồng vẫy một cái, bộ nhà cửa con phố canh giữ cửa quan đều biến thành một đống đổ nát.

 

Đôi mắt rồng đỏ tươi, từ cao chằm chằm những mặt đất, chọn lựa trong đó, đó dán chặt Tô Thanh Ngọc.

 

Nói chính xác hơn, là chằm chằm Khương Hoài mà Tô Thanh Ngọc đang cưỡi.

 

Tô Thanh Ngọc lưng Khương Hoài thể chống đỡ uy áp của nó, thất khiếu chảy m.á.u ngất lịm .

 

“Ngươi tới đây!”

Mèo con Kute

 

Khương Hoài kìm lùi .

 

Sự dự đoán nguy hiểm khiến nó bản năng đầu bỏ chạy.

 

Giọng y hệt giọng thấy bên vũng nước lớn đây.

 

, nhầm.

 

Khương Hoài chạy trốn chút giữ gìn, phát huy tốc độ đến cực hạn, trong nháy mắt từ Tiềm Long Quan đến rìa Vô Tận Hoang Nguyên, đó tìm thấy truyền tống trận một cách chính xác.

 

ngay đó thần thức mạnh mẽ khóa chặt.

 

Cự long bầu trời kỳ lạ vô cùng, phát thứ ánh sáng trắng tưởng chừng thánh khiết, nhưng ánh sáng trong đôi mắt vô cùng yêu dị.

 

Nó dùng giọng tự cho là dịu dàng nhưng thực chất lạnh lẽo đến c.h.ế.t , vang dội đến mức suýt nữa điếc tai mà : “Chạy cái gì? Có chạy thoát ? Ngươi ngoan một chút thì sẽ đau.”

 

Thần hồn của nó thiện, thể đại khái thành, chỉ còn thiếu một trái tim là viên mãn.

 

Mà trái Linh Lung Chi Tâm con hươu , sớm chuẩn cho nó.

 

Những năm nay, nuôi dưỡng tệ, sạch sẽ và thuần khiết, nó thích.

 

Khương Hoài dốc hết sức nhảy lên, nhưng ngay đó đầu.

 

Bởi vì Tô Thanh Ngọc mà nó cõng biến mất.

 

Bị móng vuốt của con rồng tóm lấy quăng qua quật , yếu ớt nhỏ bé như một con côn trùng.

 

“Nếu ngươi còn chạy nữa, nhân tộc lẽ sẽ c.h.ế.t.”

 

Khương Hoài trong khoảnh khắc đó hóa thành hình , gương mặt vốn hiền lành vô hại nay huyết sắc rút hết.

 

“Tại , tại ?”

 

Yêu Hoàng trả lời mà hỏi ngược : “Tại thể là ngươi chứ? Yêu Vực lớn như , hầu như mỗi chủng tộc đều địa bàn riêng của , Đông Ngung Sơn lớn như thế, ngay cả một con yêu quái thể uy h.i.ế.p ngươi cũng , ngươi lẽ nào từng nghi ngờ ? Có cảm thấy sống đủ lâu, tu vi đủ cao?”

 

Yêu Hoàng khẽ một tiếng, từng câu từng chữ đầu óc Khương Hoài ong ong: “Bởi vì, đó là nơi Bổn Hoàng đặc biệt chuẩn đấy! Linh khí khắp Đông Ngung Sơn rộng mấy trăm dặm đều là của ngươi, linh thảo cũng đều là của ngươi, chính là nuôi dưỡng một ngươi thật sạch sẽ, thuần khiết. Giờ đây xem , công sức bỏ chung quy là hồi đáp, nuôi dưỡng quả thực tệ.”

 

Khương Hoài ngây nó, nhất thời nên lời, ánh mắt từng chút một dời đến Tô Thanh Ngọc đang hôn mê.

 

“Ngươi hãy trả A Ngọc cho .” Nếu thể thoát, thì cứ thế .

 

“A Ngọc? Nhân tộc là đồ chơi của ngươi ?” Nhìn vẻ ý nha, vì nhân tộc mà ngay cả mạng cũng chạy trốn nữa.

 

Khương Hoài trả lời nó, chỉ cố chấp Tô Thanh Ngọc: “Ngươi trả nàng cho , nếu !” Nó đưa tay che n.g.ự.c : “Ta thà tự bóp nát nó.” Dù cũng đều là cái c.h.ế.t.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-162.html.]

Khương Hoài lúc thật sự đau lòng.

 

Nó sống nhiều năm như , ngoài sự cô độc, bao giờ niềm vui.

 

Gặp Tô Thanh Ngọc, sinh mệnh của nó mới những sắc màu khác biệt.

 

Hai bọn họ hẹn cùng đến Bảo Phong Sơn.

 

dường như sẽ bao giờ thể nữa.

 

Yêu Hoàng một tiếng, ném Tô Thanh Ngọc qua.

 

Khương Hoài đưa tay đỡ lấy nàng, đó cẩn thận đặt nàng xuống đất: “Ta đem tim cho ngươi, nàng sống.”

 

“Thích nàng đến ?”

 

“Nàng sống, hãy giúp ngắm thế giới thật .” Hai bọn họ, chung quy cũng một thể trở về nơi đến.

 

Yêu Hoàng cũng tại lãng phí lời lẽ với một bộ phận cơ thể của như , kiên nhẫn đến thế.

 

Khương Hoài trịnh trọng đeo một thứ giống như chiếc vòng tay lên tay Tô Thanh Ngọc.

 

Nghe thấy tiếng “”, nó dậy, một trái tim trong suốt bay khỏi ngực, thể của nó trong khoảnh khắc trái tim rời dần dần tan biến, dường như hòa một với trái tim bay , đó chìm trong thể Yêu Hoàng.

 

Khoảnh khắc đó, Phong Tị dường như thấy một thung lũng, hai đứa trẻ quần áo rách rưới tay nắm tay .

 

“Khương Hoài! Khương Hoài!”

 

Tô Thanh Ngọc con hươu ôm , chút do dự lao về phía Yêu Hoàng, nó biến mất, nhưng dù cố gắng thế nào cũng thể mở mắt .

 

Một chiếc lá phong đỏ rơi lòng bàn tay nàng, đỏ như ánh tà dương rực m.á.u ngoài Đan Phong Cốc năm đó.

 

Khoảnh khắc đó, thể Yêu Hoàng lập tức chỉnh.

 

Nó hiện hình chỉnh trong hư , đó vẫy đuôi rồng, hóa thành một hình cao lớn, trong chớp mắt tới đống đổ nát của Tiềm Long Quan.

 

Chỉ trong khoảnh khắc chạm đất, những và yêu vẫn đang c.h.é.m g.i.ế.c đống đổ nát đều hóa thành tro bụi.

 

Đây chính là Yêu Hoàng mới phục hồi, đây chính là Yêu Hoàng Chi Lực.

 

Nó dường như vẫn còn khó kiểm soát, nơi nó qua, còn một mảnh.

 

Đứng ở nơi cao nhất, bất luận là yêu, xưa nay đều cô độc.

 

Thái Hòa và lão tổ Tử Ngọ Sơn yêu lực hùng hậu chấn bay, nặng nề ngã xuống đất, giãy dụa lâu cũng thể dậy.

 

Trong lòng chỉ một ý nghĩ: “Nhân tộc xong đời .”

 

Trong lòng đều tràn đầy bất cam.

 

“Là vô năng, nếu sư phụ còn sống, đến nông nỗi ?” Bọn họ dường như đều cố gắng hết sức, nhưng cố gắng cũng chỉ đến thế, vẫn thể ngăn cản kiếp nạn của nhân tộc .

 

“Là chờ vô năng, là chờ vô năng a! Khổ tu ngàn năm, tự xưng thần thông quảng đại, chịu nổi một đòn. Nếu Đại Tế Tư và Phong Dung Tôn Giả còn sống, lẽ Yêu Hoàng sẽ xuất thế, cho dù Yêu Hoàng xuất thế, cũng thể cùng nó một trận chiến a!”

 

, nếu Đại Tế Tư còn, Nhân Hoàng còn—”

 

Nhân Hoàng?

 

Khương Thiếu Dương chống kiếm nửa quỳ đống đổ nát, một nữa thử thúc giục Nhân Hoàng Ấn, vẫn chút biến hóa nào.

 

Có những sống, nhưng c.h.ế.t.

 

Giống như Khương Thiếu Dương, tuy là hoàng đế, nhưng y vẫn luôn thể thống nhất nhân tộc. Y thể đ.á.n.h bại Đại Vu phương Bắc, cũng thể thu phục Hữu Hộ thị phân chia từ ngàn năm .

 

Cũng thể đối kháng với Yêu Hoàng, thậm chí chịu nổi một đòn.

 

Có lẽ bách tính sẽ tôn sùng y, nhưng trong mắt những lão quái vật sống ngàn năm vạn năm , chỉ Hoàng Long thuở xưa, mới xứng gọi là Nhân tộc chi Hoàng, mới gánh vác nổi danh xưng Nhân Hoàng .

 

Đây là sự thật mà y luôn căm ghét sâu sắc, cũng là lý do y tìm cách chia rẽ và đàn áp các linh sơn.

 

đến khoảnh khắc , y thể thừa nhận, y bằng một phần vạn của Hoàng Long.

 

So với Hoàng Long sống vì nhân tộc tranh đoạt một chỗ , c.h.ế.t cũng bảo vệ nhân tộc mấy ngàn năm.

 

Y cho dù giờ khắc c.h.ế.t , cũng vô giá trị và vô nghĩa.

 

 

Loading...