Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 145: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-06 11:01:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong nháy mắt, trời bước thời điểm nóng nhất.
Tướng Bạch cõng Tô Thanh Chu cùng con Linh Lung Ngọc Sư Tử mà Chu Thượng cưỡi đua với , mà thắng?
"Con lừa của ngươi sợ là lừa bình thường đúng ?" Luôn cảm thấy nó linh tính.
Tô Thanh Chu xoa xoa đầu Tướng Bạch: "Không thể là linh tính, chỉ thể là duyên." Cuối cùng, y kể tình hình khi gặp Tướng Bạch cho Chu Thượng một .
Hai song mã phi nhanh về phía Thiên Đô.
Thiên Khuyết Cửu Châu.
Từ Nam chí Bắc là Vân Châu, Ký Châu, Giang Châu, Ninh Châu, Tấn Châu, Lương Châu, Kinh Châu, Hưng Châu, Vĩnh Châu.
Nhiều năm , Nhân Hoàng chia thiên hạ thành Cửu Châu, và lệnh Cửu Châu cống nạp chín loại kim loại để đúc thành Cửu Đỉnh.
Mèo con Kute
Những đỉnh tượng trưng cho Cửu Châu, khắc tên các danh sơn đại xuyên, kỳ vật của khắp Cửu Châu lên Cửu Đỉnh, và tập trung Cửu Đỉnh tại Thiên Đô.
Sau đó, cùng với sự đổi quyền lực, Cửu Đỉnh đến khắp các nơi của Cửu Châu, trở thành chỗ dựa và biểu tượng của các Châu chủ, nhưng vẫn chế ước bởi lệnh của Nhân Hoàng.
Tô Thanh Chu đây từng về những điều , suốt chuyến kết bạn cùng Chu Thượng và vài nữa, quả thực mở mang tầm mắt nhiều.
Chưa đến Ninh Châu, gặp Chủ Sơn Tử Ngọ Sơn Từ Minh Đạt.
Từ Minh Đạt và nhóm của y khởi hành sớm hơn, nhưng vì gặp chút chuyện nên chậm trễ, do đó vặn gặp Tô Thanh Chu và nhóm của y đến .
Chu Thượng quen Từ Minh Đạt, liền hỏi một câu.
Từ Minh Đạt kỹ, chỉ : "Dù bốn cửa quan phòng thủ, nhưng thế đạo bất bình, vẫn còn kẻ tiểu nhân tác quái! Bọn là tu đạo, thấy thì tự nhiên thể khoanh tay .
Thế gian , mặc cho mặt trời rực rỡ chiếu rọi, nhưng vẫn những nơi nó thể chiếu tới. Huống hồ," y vuốt chòm râu hoa râm, phất phất phất trần trong tay: "Mây đen che phủ nhật nguyệt a!"
Vừa chuyện, tọa kỵ y dừng chút nào, vẫn luôn di chuyển với tốc độ nhanh nhất.
Từ Minh Đạt cưỡi một con kỳ lân, tên là Nguyệt Quang Thần Minh Thú, y tình cờ từ Tứ Tượng Sơn nhiều năm về .
"Thoáng cái nhiều năm trôi qua . Nguyệt Quang Thú vẫn còn đó, nhưng nàng thì còn nữa."
Nói đến đây, cả đoàn đều cảm thấy đặc biệt nặng nề trong lòng.
Tô Thanh Chu hỏi: "Thần linh cũng sẽ c.h.ế.t ?"
"Có lẽ , ai mà ? Thế gian , sống kiếp của , thần sống cũng kiếp của thần. Một kiếp nạn, chỉ cần một chút sai sót, liền vạn kiếp bất phục.
50_Thần linh vẫn lạc, trời , thật sự sắp đổi !"
Tô Thanh Chu thầm nghĩ, , sớm đổi .
Bốn cửa Đông, Tây, Nam, Bắc của Thiên Đô rộng mở, Tô Thanh Chu cùng Chu Thượng cầm lệnh bài, thuận lợi thành, và cùng vài khác đến ở tại Thính Phong Uyển, nơi chuẩn đặc biệt cho Ngũ Đại Linh Sơn .
Nơi đây ở khu vực phồn hoa nhất của Thiên Đô, nhưng gần lối ít ai đến của Tứ Tượng Sơn.
Đứng đỉnh cao nhất của Thính Phong Uyển, thể thấy từ xa tế đàn lớn nhất của Thiên Khuyết, và pho tượng thần nữ cao nhất.
"Nghe Đại Tế Tư năm xưa ác long trọng thương, thần hồn câu diệt, xương cốt vô tồn. Vậy việc nhập táng, táng theo cách nào đây?"
"Không rõ a, Thần Sơn tự một bộ quy tắc của riêng họ, phàm phu tục tử như bọn nên vọng đoán."
Dù , từng nghĩ thần linh sẽ c.h.ế.t, cũng từng phàm nhân đưa tang thần linh.
Mà Thái Tố chẳng qua là mượn danh nghĩa đưa tang để tự chính danh cho , nhằm tuyên cáo Ngũ Đại Linh Sơn, cùng thiên hạ.
Đại Tế Tư Cung Thù Hằng c.h.ế.t, Tứ Tượng Sơn lấy nàng tôn, bách tính Thiên Khuyết cũng lấy nàng tôn.
Vì , nàng sẽ đích chủ trì tang lễ , đích khắc bài vị sư tôn Cung Thù Hằng, đó đưa đến tế đàn Tứ Tượng Sơn, cung phụng tượng thần nữ, để thế nhân chiêm ngưỡng, để dân chúng vạn đời cung phụng.
Đương nhiên, nếu thể, nàng thấy tế đàn Thiên Đô thờ phụng tượng của sư tôn nàng, mà là của chính nàng.
nghĩ , nàng cũng dám.
Thực nàng là một gan lớn, việc lớn mật nhất nàng chính là thí sư, mà còn cẩn thận hết sức, ngày qua ngày khác kiên trì trong một thời gian dài như .
May mắn , đối với nàng mà , việc đều thuận buồm xuôi gió, giấc mơ cuối cùng trở thành hiện thực.
Đáng tiếc là, Thái Hòa c.h.ế.t!
Và đoạn tuyệt với nàng, ngay cả một việc lớn như cũng chịu trở về.
Còn Thái Uyên, dường như cũng còn lời nàng như nữa, vẫn một mực cho rằng Cung Thù Hằng c.h.ế.t, cũng chịu trở về.
Trong lúc lơ đãng, trời dần trở lạnh.
Gió yêu vực từng đợt từng đợt thổi qua, Quan Thành cao ngất chặn ở phía Đông.
Khi Thái Uyên đến, quán ăn đang bận rộn náo nhiệt.
, gần đây việc kinh doanh của quán ăn ngày càng phát đạt.
Không do nguyên liệu ngày càng hơn, là do tay nghề của các đầu bếp bên trong ngày càng giỏi hơn, mà khi ăn ở đây, nhiều phát hiện tu vi của đổi ngày càng rõ rệt.
Ban đầu còn cảm thấy, đó một truyền mười, mười truyền trăm, ai nấy phố Thủ Quan đều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-145.html.]
Nếu giá cả đắt đỏ, e rằng xếp hàng .
Cung Thù Hằng một bộ váy áo gọn gàng, cầm d.a.o đích xuống bếp, xẻ một con gấu to lớn lột da.
Máu tươi be bét.
Thái Uyên theo Vân Thu đến phía .
Vân Thu đến quán ăn dùng bữa mà tìm ý đồ gì.
đối phương cầm lệnh bài của Tứ Tượng Sơn trong tay, nàng thể từ chối.
Chỉ đành từ cửa dẫn đến nhà bếp.
Thái Uyên từ xa đang cầm d.a.o xẻ gấu bếp.
Đây chính là cô nương nhỏ mà Phong Dung thích ?
(Phong Dung: Nghiệt chướng, ngươi thật đáng c.h.ế.t mà!)
Y đến đây là vì Phong Dung cứ ba ngày hai bữa thích chạy đến quán ăn , thường xuyên cùng chủ quán cụng ly.
Nghe đồn, lẽ là cây thiết thụ vạn năm nở hoa, Phong Dung để mắt đến .
Y từ nhỏ lớn lên mắt Phong Dung.
Quá rõ ràng Phong Dung là loại chim gì .
Trừ sư phụ y , Phong Dung khi nào từng để tâm đến thứ gì khác chứ.
Sở dĩ y đến đây chẳng là vì sư phụ y thể vẫn còn sống ?
Đáng tiếc là lâu như , vẫn chút tiến triển nào.
Mãi mới chút manh mối.
Thái Uyên bếp, dập tắt nghi ngờ trong lòng.
Không thấy chút bóng dáng nào của sư phụ y.
Phong Dung đại khái thật sự chỉ đến để uống rượu ăn cơm thôi.
Dù thì nó cũng khá cô độc.
Vân Thu chút khó hiểu, gặp chủ quán việc quan trọng , còn đến gần dừng .
Bên ngoài khá bận, nàng dẫn đến gọi ngoài.
Cung Thù Hằng Thái Uyên đến, nhưng giả vờ .
Đây là quán ăn, phàm là khách đến dùng bữa nàng đều hoan nghênh.
Chỉ là, nơi vượt khỏi phạm vi chỗ của thực khách.
Vậy thì tiếp đãi.
Lão Chung khẽ gọi nàng một tiếng: "Đông gia, ở đằng ."
Cung Thù Hằng "ừ" một tiếng: "Không cần để ý, cứ việc của , bên ngoài nhiều như , chậm trễ thì kịp phục vụ."
Bận rộn như , mãi đến khi trăng lên đỉnh.
Thái Uyên rời lúc nào ai chú ý cũng ai để tâm.
Người trong quán ăn xong việc theo lệ cũng tự chuẩn một bữa cơm thịnh soạn.
Cung Thù Hằng cùng dùng bữa với họ.
Người đông đúc náo nhiệt.
Ăn xong thì ai nấy về chỗ ở của , bắt đầu điều tức đả tọa.
Không việc gì hơn việc một đầu bếp (Páo Đinh) cả.
Có ăn ở.
Làm việc cũng là tu luyện, ăn cơm cũng là tu luyện, ngay cả uống nước cũng là tu luyện.
Đừng thấy họ bận rộn từ sáng đến tối, những lợi ích mà họ nhận là ngoài thể thấy.
Cung Thù Hằng một đến nơi cao nhất của Quan Thành, tường nữ, từ xa về phía hoang nguyên.
Phong Dung giữa trung xòe cánh lượn một vòng, đáp xuống bên tay nàng.
Cung Thù Hằng nghiêng đầu con chim nhỏ chỉ bằng bàn tay bên cạnh: "Một tuổi , vẫn thích hình dáng nhỏ bé như ? Ngươi sợ tuần tra một mũi tên xuyên qua ngươi ?"
Phong Dung "hừ" một tiếng: "Vậy lẽ là thật sự đáng c.h.ế.t ."
Nói xong, nó nghiêng cái đầu lông xù nàng: "Ngươi mỗi đêm đều đây , ý nghĩa gì chứ?"
"Ngươi hiểu."