Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 125: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-06 11:00:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Li
Ôm ư, điều đó là thể , còn tưởng là khi còn bé ?
Kim Ti Hổ vẫn còn nhớ một một lừa , nó hưng phấn chạy vòng quanh họ.
Đứa trẻ bên cạnh phồng má giận dỗi , hỏi Xuyên Bách: “Sư , đây là ai ?”
“Một bạn của sư .” Sau đó trịnh trọng giới thiệu với Cung Thù Hằng: “Đây là tử bế quan mà Sư tôn nhận, Giang Li.”
Giang Li ! Đây chính là đứa trẻ mà Thái Hòa nhặt ?
“Đã bao nhiêu tuổi ?”
“Tròn sáu tuổi.”
Cung Thù Hằng thu ánh mắt, còn quan sát quá nhiều.
Nàng xem xét kỹ đứa trẻ , nhưng bây giờ. Đã ở đây , ngày tháng còn dài, còn nhiều cơ hội.
“Nếu Xuyên lang trung bận thì cần tiễn nữa, Kim Ti Hổ sẽ đưa về.”
“Cũng .” Đã trở về , cơ hội gặp mặt còn nhiều.
Tiễn mắt Cung Thù Hằng dắt lừa theo một con hổ béo rời , Giang Li kéo kéo ống tay áo của Xuyên Bách: “Sư , nhà của nàng cũng ở Tiềm Long Quan ?”
“Tạm thời ở đó.”
“À?”
Xuyên Bách thấy ngữ khí đó thì cúi đầu: “Làm ?”
“Ta thích nàng lắm, lạnh nhạt quá.”
Xuyên Bách đưa tay gõ đầu nó một cái: “Nói bậy bạ! Đi thôi, về nhà, bài vở Sư phụ giao cho ngươi xong ?”
Bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ về, giọng non nớt vang lên: “Sư , Sư phụ khi nào thì về? Người lâu lắm .”
Nửa năm chứ?
Xuyên Bách thở dài một tiếng: “Chắc là sắp !” Hắn cũng rõ lắm.
Cung Thù Hằng theo Kim Ti Hổ đang nghênh ngang tới cửa nhà .
Nhìn bốn chữ “Tô Ký Thực Quán” xiêu vẹo tấm bảng hiệu gỗ ở cửa, khóe miệng nàng kìm khẽ cong lên.
Công việc ăn của thực quán quá , nhưng cũng tệ, dù khu chỉ bấy nhiêu . Những thường xuyên trú ngụ tại đây đều tính toán chi li để sống qua ngày, mấy ai sẵn lòng ngày nào cũng quán ăn. Chỉ là nguyên liệu trong thực quán phần lớn là thịt yêu thú, nấu nướng tinh xảo mỹ vị, thỏa mãn d.ụ.c vọng ăn uống ít nhiều ích cho việc tu hành, vì , cách ba năm bữa vẫn đến tự thưởng cho một bữa. Vừa chiêu đãi miệng, bồi bổ ngũ tạng, tinh thần lực cũng hồi phục, đúng là một mũi tên trúng nhiều đích.
Tô Thanh Uyên vặn tiễn mấy vị khách mới cửa: “Hoan nghênh các vị chiếu cố!”
Lời dứt, cả nàng chợt ngây , đó đôi mắt sáng rực lên, thật sự giống vẻ mặt lúc của Kim Ti Hổ.
“Lục Nhi!”
Tiếng gọi khiến những thực khách vốn xa đầu .
Cung Thù Hằng nghiêng đầu, : “Ngũ tỷ, lớn nhỉ!”
Vẻ ngoài còn chút thơ ngây, nhưng chiều cao vọt lên nhiều, dáng một cô nương .
Tô Thanh Uyên bước nhanh vài bước, một tay túm lấy tay nàng: “Cuối cùng cũng trở về!” Bọn họ ở trong núi một thời gian dài, hơn một năm, những dã thú thể gặp đều họ g.i.ế.c sạch, lá gan dần trở nên lớn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-125.html.]
Sau đó họ quyết định xuống núi, tiên bán những vật săn và da thú kiếm , một ít tiền trong , đó mới thẳng tới Tiềm Long Quan. Đại ca Lục Nhi xuống núi là để trừ yêu, nhưng đường xuống núi họ chẳng gặp cái gọi là yêu quái nào. Nghe ngóng yêu quái đều ở bên Tiềm Long Quan , nên họ tìm tới đây. Ở đây nhiều bản lĩnh, tính cách khác . Tìm kiếm ở đây nửa ngày cũng thấy ai, ai từng gặp một như , căn bản thể hỏi thăm tin tức. ai chịu từ bỏ, bèn nghĩ tìm việc gì đó để , ít nhất là giải quyết cái ăn cái mặc, như mới thể tiếp tục chờ đợi và tìm kiếm. Mấy họ mở một thực quán như , đó vài luân phiên lập đội khỏi cửa quan Yêu Vực, một là để bổ sung nguyên liệu, hai là để rèn luyện, và còn để hỏi thăm xem tin tức gì về Lục Nhi .
Sau rằng từng tham gia chiến dịch thủ quan thời điểm đó, xuất hiện một mặc áo xanh lợi hại, cùng một con yêu giao đồng quy vu tận.
Tô Thanh Uyên lúc vẫn còn nhớ rõ tâm trạng khi đó, chính là tin, kiên quyết tin. Làm thể, một lợi hại như thể c.h.ế.t.
Và cứ thế ngày qua ngày khác trôi , ngày qua ngày khác tìm kiếm, ngày qua ngày khác chờ đợi. Đã lâu như , tuy vẫn từ bỏ, nhưng trong lòng mỗi đều còn ôm hy vọng gì nữa.
Có thứ gì đó ấm áp nhỏ giọt xuống cổ , Cung Thù Hằng ôm chặt, cảm giác đối với nàng thật sự đỗi xa lạ. Trong lòng dâng lên một chút rung động, rõ là dễ chịu dễ chịu, xa lạ tươi mới. Nàng vươn tay vỗ vỗ: “Được , bình an trở về ?”
Mèo con Kute
Tô Thanh Uyên hít hít mũi thẳng, đôi mắt đỏ hoe ướt át, hệt như một tinh linh thỏ.
“, về , về là .” Nói nàng vươn tay kéo nàng: “Vào trong , Đại ca đang ở nhà đó, trở về nhất định sẽ vui mừng khôn xiết, đưa Tương Bạch phía an trí một chút.”
“Được!”
Cung Thù Hằng đưa tay vén rèm, nhấc chân bước cửa.
Nơi thuê quả nhiên rộng rãi, cửa là đại sảnh, bày sáu cái bàn, hai cái bàn . Tiểu nhị bưng đồ ăn từ cửa nhỏ phía , phía còn chỗ, lớn đến mức nào Cung Thù Hằng rõ.
Nàng cầu thang gỗ phía , ngẩng mắt lên, ánh mắt vặn chạm đang xuống.
“Đại ca!”
Bước chân của Tô Thanh Lương khựng , tay theo bản năng vịn tay vịn cầu thang, nắm chặt một cái, móng tay đều lún sâu gỗ, cảm giác đau đớn truyền đến báo cho , lầm cũng hoa mắt.
Thế là đó như cắm rễ, nhe răng , mãi đôi mắt đỏ hoe.
Cung Thù Hằng đến mặt kêu một tiếng: “Đại ca!”
“Đã về ! Đã đói ?”
“Đói !” Cung Thù Hằng hiểu lắm vì cũng mang vẻ mặt như mà , vui vẻ, giữa hàng lông mày và khóe mắt đều tràn đầy ý .
“Tốt, trong nhà bây giờ nhiều đồ ăn, cho . Đi thôi, , sân , tự xem ăn gì, ăn gì sẽ cho cái đó. Lão Nhị vẫn còn đang bận rộn trong phòng đó, chắc còn về ?”
“Vẫn .”
“Vậy thì xem thử, tiện thể để cũng vui vẻ một chút.”
“Tam tỷ ?”
Nàng thấy Tô Thanh Thần, Tô Thanh Uyên, cũng thấy Tô Thanh Lương, sắp sửa gặp Tô Thanh Chu. Chỉ Tô Thanh Ngọc là thấy, cũng thấy những khác nhắc tới.
Bước chân của Tô Thanh Lương khựng : “Muội ngoài .”
Cung Thù Hằng khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy chút gì đó đúng.
Nàng bước theo Tô Thanh Lương về phía cửa nhỏ bên hông, tiếp tục quan sát: “Căn nhà nhỏ, tiền thuê chắc rẻ nhỉ?”
Nhắc đến căn nhà, sắc mặt Tô Thanh Lương dịu vài phần: “Không thuê, mà là tự xây đó.”
Cung Thù Hằng:?
“Nhà chúng xây nhà mới ?”
“Phải đó, chúng đến đây đúng lúc, khu vẫn còn rải rác nối liền với , ai ở đây thì tự tìm cách. Chúng giúp khác việc hai tháng, học cách xây nhà, nắm rõ đường lối, tìm xác định một vị trí như , đó tìm gỗ, tốn vài tháng mới dựng lên . May mà vì giúp khác , nên đổi ít công sức, nhiều đến giúp, trong đó thiếu am hiểu.”
Họ xem là thoát ly khỏi phạm trù thường, nên một việc lên càng dễ dàng hơn.