Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 124: Hồi Quy ---
Cập nhật lúc: 2025-11-06 11:00:58
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cung Thù Hằng hiểu vì ánh mắt những vẻ mấy thiện ý, nàng về phía tòa thành cửa ải cao ngất, từ xa liền thấy một quen.
Xuyên Bách.
Lần đó ba năm nàng còn kịp lên lầu thành, gặp Xuyên Bách.
Đương nhiên, lên cũng gặp , Xuyên Bách suýt c.h.ế.t, Thái Hòa tốn hết tâm sức, bản y cũng dưỡng bệnh lâu mới hồi phục.
Sau đó bế quan hơn một năm, cũng chỉ mới hơn hai tháng.
Vốn dĩ vội vàng, Cung Thù Hằng đợi cửa ải mở cùng .
Thế nên nàng tìm một chỗ dừng cùng chờ đợi.
Ngay đó nàng phát hiện ánh mắt những đó đúng, một dậy, những khác cũng dậy theo, vây quanh nàng.
Cung Thù Hằng nhướng mày, ý gì đây?
Thấy một nên dễ bắt nạt ư?
Không đúng, là coi thành Yêu hóa hình ?
Nàng thể yêu khí, Tương Bạch cũng .
Tuy bọn họ lăn lộn địa bàn Yêu tộc lâu như , ăn ít thịt Yêu thú, cũng ít yêu đan, nhưng tất cả đều luyện hóa, thiên tài địa bảo thì ăn còn nhiều hơn nữa!
Yêu khí , chỉ linh quang lấp lánh.
Mấy đang tới đồng bạn phía gọi .
“Không cảm nhận bất kỳ yêu khí nào.” Vậy thì chỉ hai khả năng, một là bọn họ nghĩ quá nhiều, đối phương quả thật là một bình thường chân chính.
Còn một khả năng khác, đó là đối phương lợi hại, chênh lệch quá lớn, nên bọn họ cảm nhận , ngay cả bảo khí mang theo bên cũng phát hiện .
, cũng Trảm Yêu Đài thật sự mất linh, lát nữa qua cửa ải cứ đo lường một chút là !
Không bọn họ đang gì, Cung Thù Hằng cũng suy nghĩ nhiều.
Nàng đang nghĩ đến những việc tiếp theo.
Ba năm , mấy đứa nhỏ ở trong núi thế nào .
Tất cả đều thông minh và chăm chỉ, chắc hẳn cuộc sống hẳn định .
Trong chốc lát nàng cũng thể về.
Có lẽ còn ở Tiềm Long Quan một thời gian dài nữa.
Trước tiên cứ thành tìm một nơi để dừng chân, đến chân núi phía Bắc tìm một chỗ , như Tương Bạch tự kiếm ăn cũng tiện lợi hơn.
Còn đứa trẻ mà Thái Hòa nuôi dưỡng, nàng tìm cơ hội xem xét cẩn thận, xem rốt cuộc là chuyện gì.
Cửa ải mở, cũng tình hình thế nào, mà ai lập tức tiến .
Cung Thù Hằng một vòng, phát hiện bọn họ đang đ.á.n.h giá .
Nàng dứt khoát lưng lừa, lắc lư thẳng.
Đi xa thật xa, những theo phía mới theo kịp.
Không chứ, thật sự vấn đề gì ?
Một trong đó với giữ cửa ải một tiếng, giữ cửa một một lừa chậm rãi xa lớn tiếng gọi: “Ngươi !”
Tương Bạch dừng bước, Cung Thù Hằng đầu .
“Ngươi đợi một chút!”
Vào đây còn quy trình nào khác mà ngóng ?
Cung Thù Hằng những qua bên cạnh mà lòng đầy nghi hoặc, tại bọn họ ?
Xuyên Bách từ lầu thành bước xuống, sải bước về phía nàng.
Nghe bẩm báo, một cô nương trông trẻ tuổi một sạch sẽ tinh tươm cưỡi một con lừa từ Yêu vực tới, bọn họ phát hiện yêu khí, nhưng cảm thấy gì đó bất thường.
Xuyên Bách đương nhiên đến xem xét.
Khi thấy con lừa đó, Xuyên Bách cũng suy nghĩ nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-124-hoi-quy.html.]
Dù thì loài súc vật như lừa quá đỗi phổ biến.
Y đang , quả thật phát giác chút yêu khí nào.
Quả thật chút quái lạ.
Cung Thù Hằng thấy y cách vài bước, vẻ mặt trầm tĩnh nhưng lời nào, nàng quyết định tự chào hỏi .
Dù ba năm trôi qua, tốc độ trưởng thành vẫn chút nhanh, đối phương nhận cũng là chuyện bình thường.
Vậy nên nàng chủ động chào hỏi: “Xuyên lang trung, lâu gặp, vẫn bình an chứ?”
Xuyên Bách ngẩn một chút, xưng hô , chút xa xưa .
“Ngươi là của Tô gia ——” là đứa thứ mấy nhỉ?
Trong ấn tượng của y, chỉ mấy đứa trẻ Tô gia Bảo Phong Sơn từng gọi y như .
“Lục Nhi, Tô Thanh Hằng.”
“Ngươi cũng đến ư!” Mấy đứa nhỏ Tô gia một năm đến Tiềm Long Quan, ở đây mở một quán ăn, buôn bán cũng khá.
Sở dĩ Xuyên Bách chú ý đến bọn họ, chủ yếu cũng vì chỉ hơn hai năm trời, cả nhà mấy dường như đều gặp kỳ ngộ nào đó, đổi quả thật lớn.
Vốn dĩ chỉ là những đứa trẻ nhà nông bình thường, thoắt cái đổi , y thật sự nhận .
Hơn nữa thoắt cái nhiều thứ, điều khiến cảm thấy đặc biệt khó tin.
Đặc biệt là cách Lão Tam và Lão Ngũ xử lý yêu thú, cực kỳ thu hút khác, vài phần tương tự với những sơn tinh Tứ Tưởng sơn thích nấu ăn .
Không chỉ chú ý tới, ngay cả Sư tôn và vị cũng nhận .
Vị thỉnh thoảng tới Tô Ký, uống vài chén rượu do chính tự ủ.
Cung Thù Hằng rõ lời , nhưng kịp mở miệng hỏi thì Xuyên Bách hỏi nàng: “Nàng từ phía tới ? Đã Yêu Vực ?”
Sáu trong một nhà, hai năm năm đến cùng một lúc, từng nhân cơ hội hỏi một , họ Lục Nhi việc, còn họ đến đây chờ nàng.
Cung Thù Hằng đáp: “Phải, xem thử, tìm chút d.ư.ợ.c liệu.”
“Đã tìm thấy ?”
Cung Thù Hằng gật đầu: “Tìm thấy !”
“Ta đưa nàng tìm trưởng và a tỷ của nàng nhé?”
Cung Thù Hằng bước xuống khỏi lưng Tương Bạch: “Họ đến Tiềm Long Quan ?” Nàng còn tưởng chỉ Tô Thanh Thần là to gan lớn mật, hóa là đều đến cả .
“ , ngay Phố Thủ Quan đằng .”
“Phố Hộ Quan?”
Hai sóng bước, chậm rãi về phía .
“Phải đó, đây là tên do những trấn giữ nơi đây đặt. Đã yên một thời gian dài , yêu tộc dường như ý định xâm phạm nữa. chúng luôn cảm thấy thể nào kết thúc như , cảm giác như chúng đang ủ mưu điều gì đó. Thế nên nhiều đến đây từ đầu nữa, tìm một nơi để dừng chân vùng hoang dã rộng lớn gần Đại Trạch ở Tiềm Long Quan. Dần dần nơi đây trở thành một khu chợ sầm uất. Chủ yếu là từng một đều nếm mật ngọt, xem Yêu Vực như một bãi rèn luyện, một bí cảnh tầm bảo, nên ai rời nữa. Dù sơn môn của họ vẫn ở đó, sẽ chạy . Họ đến cũng là một nhà, chỉ là tạm thời đổi chỗ ở mà thôi. Đối với những , thực lực là quan trọng nhất, con đường nâng cao thực lực, nhất định thể thua kém khác.”
Chưa bao xa, nơi đây dần trở nên náo nhiệt.
Một đứa trẻ với hai búi tóc nhỏ đầu đang xông xáo bạt mạng lao tới, cứ như sói đuổi phía .
Chưa đến gần thấy Xuyên Bách: “Sư cứu mạng!”
Sau đó, nó vội vàng túm lấy vạt áo bào của Xuyên Bách.
Xuyên Bách nghĩ: Chỉ cần vải áo kém chất lượng một chút thôi là rách nát !
Con hổ vàng to lớn phía gầm lên một tiếng, thật vô vị, tìm giúp đỡ, cái đứa trẻ phá phách thật đáng ghét c.h.ế.t .
Đang lầm bầm c.h.ử.i rủa, con hổ lớn chợt ngửi thấy một luồng khí tức quen thuộc, ngẩng mắt lên, đôi mắt nó chợt sáng rực.
“Kim Ti Hổ!”
Cung Thù Hằng hô lên một tiếng.
Mèo con Kute
Kim Ti Hổ hưng phấn lập tức lao tới.
Tương Bạch lảo đảo lùi mấy bước.
Con hổ con chỉ lớn xác mà lớn khôn, thật sự tự lượng sức chút nào!