Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 100: --- Đã Trở Về

Cập nhật lúc: 2025-11-06 11:00:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mặt trời lên chiếu sáng hai ngày, đến giữa trưa thì trời ấm áp trở .

 

Những bông kim yêu đới trong núi nở rộ càng thêm rực rỡ tươi .

 

Ruộng lúa mì cửa cũng dường như xanh hơn nhiều.

 

Trong vườn rau cạnh nhà, những loại rau nỡ ăn cũng âm thầm bắt đầu hoa cải.

 

Không ai còn nhắc đến lão Tứ và lão Lục nhà họ Tô nữa.

 

Cũng ai còn nhắc đến chuyện xuống núi.

 

Trời ấm áp lên, những thứ thể ăn cũng dần nhiều hơn, thể sống sót, ai mạo hiểm tính mạng.

 

Củ cải trong ruộng nỡ ăn cũng nữa , trừ những củ để giống, còn nhổ hết , thái lát, dùng sợi tre đốm xâu treo tường cho khô dần.

 

Hoa cải mọc cũng thể như , nhưng chần qua nước sôi một lượt, mới phơi khô.

 

Trong một năm luôn những lúc giáp hạt, lúc dư dả một chút thì chuẩn cho thời gian đặc biệt đó.

 

Bất kể là thứ gì cũng tích trữ một ít, để đến lúc cần đến nỗi c.h.ế.t đói.

 

Trên hàng rào cửa nhà họ Tô treo đầy hoa cải.

 

“Đại ca!”

 

“Đại ca, chúng trở về !”

 

Tô Thanh Lương lập tức phản ứng , đó động tác trong tay dừng một thoáng, y cảm thấy lẽ là do đêm mơ ngày nhớ, nên sinh ảo giác.

 

Y vô thức đầu một cái về.

 

Ngay đó, động tác tay y đột ngột dừng , bỗng nhiên đầu nữa.

 

Thì thấy Tô Thanh Thần tủm tỉm chạy từ con đường nhỏ phía tới, khuôn mặt đáng ghét ở ngay mắt.

 

“Đại ca! Ta về ! Sao đại ca cứ như thấy ? Không lẽ đại ca về? Đại ca hề nhớ đến ?”

 

Tô Thanh Lương đột nhiên đưa tay , túm lấy kéo lòng, ôm chặt cứng.

 

Cảm nhận ấm cơ thể và mùi hôi hám của , y mới lẩm bẩm: “Thật sự là còn sống trở về , ban ngày gặp quỷ.”

 

Cung Thù Hằng ném chiếc giỏ nặng trĩu xuống mái hiên: “Ban ngày ban mặt mà gặp quỷ thì còn gì nữa?”

 

Tô Thanh Lương bật , mắt liền đỏ hoe, , , đó liền kéo Tô Thanh Thần từ đầu đến chân kiểm tra một lượt: “Để xem, thương ?”

 

“Không , lắm! Một chút vết thương ngoài da sớm lành . Chỉ là một con súc sinh lông dài thôi, ?”

 

Cái vẻ mặt , thật khiến đắc ý đến tả xiết.

 

Không là ai khi từ trời rơi xuống thì cổ họng khản đặc, sướt mướt.

 

Nghĩ tuổi còn nhỏ, đoạn thời gian cũng coi như chịu khổ, Cung Thù Hằng lười biếng thèm bóc mẽ .

 

Trên vai vẫn còn một vết hằn, thể thấy là cào nhẹ.

 

Tô Thanh Lương liếc hai cái lặng lẽ thu ánh mắt , vỗ vỗ vai : “Về , về thì mau chóng việc!”

 

“Đây là ?” Tô Thanh Thần từng thấy như thế bao giờ.

 

“Củ cải và rau cần trong ruộng đều hoa cải , bên trong củ cải bắt đầu rỗng ruột, chỉ để một ít tiếp tục lớn trong ruộng, còn nhổ hết về, thái lát, xâu phơi khô, lúc thiếu đồ ăn, chỉ cần ngâm một chút, nấu một chút là thể ăn .”

 

Tô Thanh Thần xuống bắt đầu việc.

 

Tô Thanh Lương dậy xem Cung Thù Hằng.

 

Cung Thù Hằng nhà múc một gáo nước đổ bụng, mặt thì thấy Tô Thanh Lương ở cửa .

 

“Không thương chứ?”

 

Cung Thù Hằng : “Không .” Trông cũng giống thương mà!

 

Nàng cảm thấy ánh mắt của Tô Thanh Lương đại ca chút kỳ lạ, liền dứt khoát tự ngoài.

 

Tô Thanh Lương theo bản năng nhường đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-100-da-tro-ve.html.]

 

Cung Thù Hằng vỗ vỗ chiếc giỏ trông thô ráp thậm chí chút xí: “Bên đều là Chu Quả, những quả mềm chúng ăn hết , còn đều quá mềm, nhưng để thêm hai ngày nữa là . Bên là một tấm da dê và một tấm da gấu, còn lông của con chim , lông thì tự xử lý, da thì .”

 

Vừa dặn dò xong thì thấy Tô Thanh Thần gọi : “Trang đại ca!”

Mèo con Kute

 

Hai đồng loạt về phía rìa sân, Trang Cảnh An chống gậy .

 

“Thanh Thần và Thanh Hằng về !” Khi Trang Cảnh An chuyện, ánh mắt y cứ dõi theo Tô Thanh Thần, .

 

Vui mừng là thật, mà kinh ngạc cũng là thật.

 

Tô Thanh Thần toe toét: “Về , nguyên vẹn trở về .”

 

Trang Cảnh An : “Về , trưởng và a tỷ của ngươi mấy ngày nay ở nhà hồn phách đều sắp bay mất. Ngươi đây gọi là đại nạn c.h.ế.t tất hậu phúc!”

 

Tô Thanh Thần hì hì: “Đó là, phúc khí của chúng đều còn ở phía kìa!” Tính cũng là từng trải , còn lên tận trời, ai thể may mắn như chứ.

 

Nói xong hỏi Trang Cảnh An: “Chân của đỡ hơn ?”

 

“Đỡ hơn nhiều , hai ngày gần đây thể chịu lực một chút.”

 

Chỉ là đau, đặc biệt là mấy hôm trời mưa, dù im nhúc nhích cũng cảm thấy đau, ngủ cũng yên giấc.

 

Cung Thù Hằng vỗ vỗ tay tới, gọi y xuống tảng đá cạnh sân: “Để xem chân của ?”

 

Trang Cảnh An ngẩn một chút, đó tỉnh : “Có lẽ nào tiện?”

 

Tuy đối phương còn nhỏ, nhưng dù cũng là một cô nương.

 

Y một đại trượng phu, xắn quần trần trụi cho đối phương xem thì khác gì lưu manh, y sợ Tô Thanh Lương đ.á.n.h c.h.ế.t.

 

Tô Thanh Lương tới: “Có thể để nàng xem, Lục nhi chút thiên phú về d.ư.ợ.c thảo, ít nhiều cũng hiểu đôi chút.”

 

Cung Thù Hằng mở lời thì y cũng thể tự tiện mà với khác là Lục nhi y thuật, nhưng mở lời thì vài câu đơn giản chắc cũng .

 

Trang Cảnh An hề bất ngờ, đặt cây gậy trong tay xuống, đưa tay xắn ống quần chân lên.

 

Cung Thù Hằng đưa tay nhẹ nhàng từng chút một ấn chỗ thương của y.

 

Trang Cảnh An hít một tiếng.

 

Tô Thanh Thần và Tô Thanh Lương vây quanh đều chút căng thẳng.

 

Tô Thanh Lương nhịn mở miệng: “Nếu đau thì .”

 

“Không , .”

 

Vẻ mặt Cung Thù Hằng chút biểu cảm, bình tĩnh và trầm .

 

Chân của Trang Cảnh An quả thật thể nào trở như nữa.

 

Điều nàng thể là dùng khả năng hữu hạn mà hiện để giúp y mau chóng lành , ít nhiều cũng thể giảm bớt đau đớn cho y.

 

Sau cơn đau, Trang Cảnh An cảm thấy chân một cảm giác tê tê dại dại.

 

Ngón tay lạnh lẽo đặt chân y, cho bên trong thịt y mang theo một tia ấm áp rõ rệt, thậm chí còn sưng lên.

 

Cảm giác đó từ chỗ thương của y phân tán , một bên truyền đến lòng bàn chân, một bên chậm rãi chảy về phía thiên linh cái của y, khiến y thực sự nhịn mà run rẩy một chút.

 

Tô Thanh Lương và Tô Thanh Thần dám thở mạnh, ánh mắt vẫn luôn dõi theo y.

 

Cứ như thể gãy chân là y, mà là hai .

 

Cung Thù Hằng rụt tay : “Thuốc uống hết ?”

 

“Uống hết !”

 

“Không cần uống t.h.u.ố.c nữa.” Đã uống đủ .

 

“Từ ngày mai, nhớ mỗi ngày qua tìm một , cần xoa bóp cho cái chân của , kiên trì bảy ngày nhé!”

 

Tô Thanh Thần hỏi: “Kiên trì bảy ngày là khỏi ?”

 

“Không thể là khỏi hẳn, chỉ thể là sẽ giảm bớt đau đớn, khiến cái chân của trở nên bình thường hơn một chút, từ từ bắt đầu .” Lâu ngày chịu lực bộ, sẽ quên mất.

 

 

Loading...