TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 98

Cập nhật lúc: 2025-02-02 11:13:50
Lượt xem: 5

Ngay khi vào trong, hắn ta thấy có hai người mặc bạch y đứng bên cạnh. Hai người này có vẻ là một nam một nữ, họ đều đang quay lưng quét tước nên hắn không thấy rõ mặt mũi.

“Chỗ này của ngài đổi cái gì cũng được sao?” Tô Thu Lâm nghi ngờ nhìn nữ tử mặc hắc y trước mặt: “Cả bí phương cũng vậy?”

“Vậy thì phải xem bí phương của ngươi có đáng giá hay không.” Phó Yểu ngồi xuống trước bàn: “Chỉ cần đáng giá thì ta sẽ lấy.”

“Chắc chắn đáng giá!” Tô Thu Lâm quả quyết: “Bí phương của ta đều là hàng độc nhất vô nhị. Chỉ cần ngài có thể trả được thì ta bảo đảm, đạo quan của ngài sẽ được mở rộng thêm rất nhiều.”

“Thật không?” Phó Yểu vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

Tô Thu Lâm thấy dáng vẻ này của nàng thì biết ngay nàng muốn xem hàng trước.

Hắn có hơi do dự, nhưng nghĩ lại, người làm buôn bán luôn phải lấy chữ tín làm đầu. Đạo quan của bọn họ ở ngay đây, cho dù hòa thượng trốn thì miếu cũng không trốn được. Hơn nữa hiện giờ hắn ta là bên lép vế, cũng không có tư cách cò kè mặc cả, chỉ lấy một bí phương thể thử thì cũng không thiệt thòi gì.

Thế là hắn ta lấy từ trong tay áo ra bí phương làm bánh kem đã viết sắn, đặt lên bàn nói: “Hôm nay ta muốn bán bí phương này, ngài cũng phải để ta thấy thành ý của ngài chứ.”

Phó Yểu gật đầu, vỗ tay, Tam nương đứng bên cạnh liền bưng ra một cái tráp.

Tô Thu Lâm thấy Tam Nương thì lập tức hoảng sợ: “Nha đầu này còn rất có cá tính.”

Tam Nương làm lơ hắn ta, thẳng tay mở tráp. Tô Thu Lâm nhìn thấy, hít một hơi thật mạnh.

Toàn là vàng!

Hắn ta sống tới hai đời cũng chưa thấy nhiều tiền tới vậy.

“Đổi!” Hắn ta đẩy bí phương làm bánh kem về phía trước, đưa tay định lấy tráp vàng, nhưng lại bị nha đầu xấu xí này giữ chặt, dùng cách nào cũng không lấy được.

Phó Yểu đã mở bí phương ra xem, nói: “Bí phương này của ngươi cũng không tệ, không ngờ lại là đồ ăn. Nếu vậy thì, Tam Nương, đưa hắn mười lượng bạc.”

“Cái gì! Mười lượng?” Tô Lâm Thu không vui: “Bí phương này của ta ít nhiều cũng đáng giá trăm ngàn lượng, ngươi chỉ dùng mười lượng đã muốn đuổi ta đi rồi sao?”

“Vậy thì ngươi đợi người khác ra giá trăm ngàn lượng đi.” Phó Yểu cũng không ép hắn ta.

Tô Thu Lâm nghẹn lời, một lúc sau hắn nhẹ giọng thương lượng: “Mười lượng bạc cũng quá ít. Ngài hẳn là nhìn thấy được giá trị của thứ này, không thì thế này, một ngàn lượng. Chỉ cần một ngàn lượng là đủ mua đứt bí phương, về sau ta sẽ không bán cho người khác.”

Phó Yểu đóng tráp lại: “Tam Nương, tiễn khách.”

“Đừng, năm trăm lượng cũng được! Ngươi đừng có chạm vào ta! Một trăm lượng! Một trăm lượng hẳn là đủ rồi chứ, bí phương này là độc nhất vô nhị, nếu ngài không đồng ý thì ta sẽ bán cho người khác!” Tô Thu Lâm hét lên. Lúc này Phó Yểu mới đồng ý: “Được, một trăm lượng.”

Nàng nhận bí phương, mỉm cười nói với hắn: “Về sau nếu ngươi còn thứ gì khác, hoan nghênh tới đây trao đổi với ta.”

“Tính sau.” Tô Thu Lâm nhận túi bạc, sau khi kiểm tra xong thì thầm quyết tâm, không bao giờ làm chuyện lỗ vốn như vậy nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-98.html.]

Dù sao hắn ta có được trí tuệ mà thời đại này không có, hiện giờ đã có vốn, hoàn toàn có thể tự mình kinh doanh.

“Giao dịch đã xong, ta đây cũng không giữ ngươi lại nữa.” Phó Yểu nói.

“Hợp tác vui vẻ. Ta cũng xuống núi đây.” Tô Thu Lâm cất bạc, vui vẻ rời khỏi đạo quan.

Có lẽ vì trong người có tiền nên không lo sợ, hắn ta nhìn bầu trời cũng thấy xanh hơn, phong cảnh xung quanh cũng rất đẹp mắt.

Hắn thấy bên cạnh đạo quan có một bé loli, trên người bé loli mặc quần áo có mụn vá, nhưng khuôn mặt lại rất đáng yêu. Thế là hắn ta cầm bạc vụn và toàn bộ tiền đồng còn lại cho bé loli, nói: “Cầm tiền đi mua hồ lô đường ăn đi.” Sau đó mới xuống núi.

Trong đạo quan, Phó Yểu nắm lấy một tia khí vận mỏng manh trên bí phương vào tay.

Ban đầu nàng chỉ muốn lấy vài thứ từ chỗ Tô Thu Lâm mà thôi, không ngờ khí vận lại bám ngay trên những thứ này.

Phó Yểu nở nụ cười mỉm suy tư, nuốt khí vận vào miệng, sau đó đưa bí phương cho Tam Nương: “Mang cái này cho Triệu Hưng Thái, hôm nay ta muốn ăn bánh kem.”

Lại nói, lần này bánh kem xuất hiện sớm hơn một năm so với đời trước. Cho nên mới nói, có một số việc thật ra vẫn có thể thay đổi được.

Không nhắc tới Triệu Hưng Thái sau khi nhận được bí phương đã nghiên cứu hết toàn bộ, sau này còn biến bánh kem thành đặc sản của Thanh Tùng Quan, chỉ nói Tô Lâm Thu cầm một trăm lượng bạc xuống núi, trong lòng bắt đầu nổi lên ý định làm buôn bán.

Nhưng vì tài chính hữu hạn nên hắn ta quyết định sẽ bắt đầu từ món đồ nhỏ, sau đó từng bước làm lớn. Sau khi suy nghĩ nửa ngày, hắn ta quyết định sẽ… bán xà phòng!

Nguyên liệu làm xà phòng không tốn nhiều tiền, hơn nữa chế tạo cũng dễ, nhưng trước tiên hắn ta vẫn phải nghiên cứu đã.

Tính toán xong xuôi, hắn bắt đầu thuê cửa hàng, đi đặt dụng cụ chuyên dụng để làm xà phòng, cuối cùng mới bắt đầu nghiên cứu cách làm.

Khoảng nửa tháng sau, đợi đến khi Lê Phùng Niên tìm được hắn ta thì phiên bản xà phòng thời cổ đại đầu tiên đã được làm ra.

Lê Phùng Niên thấy hắn ta vừa thuê cửa hàng vừa buôn bán thì vẻ mặt không tốt: “Không phải Tô huynh nói muốn bái sư sao?”

“À phải.” Hắn ta hình như đã quên mất chuyện này, Tô Thu Lâm hơi xấu hổ, giải thích: “Là do ta không còn tiền…”

“Không còn thì huynh có thể nói với ta.”

“Nhưng ta không thể mượn huynh mãi.” Tô Thu Lâm thảm thương nói: “Gia cảnh của chúng ta khác nhau. Phụ mẫu của ta chỉ là dân chúng bình thường, lần này ta đi xa cầu học, bọn họ đã đưa hết số bạc tích lũy được cho ta, ta đâu còn mặt mũi mà xin bọn họ nữa.”

Lê Phùng Niên nghe hắn nói thế thì cũng dịu lại: “Nhưng nếu cứ thế này thì sao huynh có thể bái sư được?”

“Chuyện này không sao! Không phải có câu nói học phải đi đôi với hành sao? Đây, những gì mà huynh đang nhìn thấy đều là kết quả của điều đó. Lục An tiên sinh là đại nho, ông ấy chắc chắn có thể biết được giá trị của những thứ này.” Tô Lâm Thu nói.

Lê Phùng Niên: “…”

Thế là hai canh giờ sau, Lục An tiên sinh nhận được một món quà tên là “xà phòng”.

Loading...