TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 97
Cập nhật lúc: 2025-02-02 11:13:48
Lượt xem: 6
Sau khi Tô Lâm Thu trở về huyện thành, hắn không lập tức tới tửu lầu mà vào một tiệm vàng, móc hơn nửa số bạc trong người ra mua một vòng cổ bằng vàng, sau đó mới tới Giang Nguyệt tửu lầu.
Lúc hắn ta đến tửu lầu thì còn chưa tới giờ cơm, bên trong mặc dù cũng có khách nhân nhưng không cần Giang chưởng quầy phải tự mình tiếp đãi.
“Bà chủ.” Tô Thu Lâm thấy nàng thì mỉm cười đi tới: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Giang chưởng quầy thấy hắn ta tới thì mặc dù trong lòng không vui, trên mặt vẫn phải nở nụ cười khách sáo: “Hôm nay khách quan muốn ăn món gì?”
Nàng mở cửa buôn bán, cho dù không thích ai đó thì cũng không được tỏ thái độ với người đấy.
“Món thịt và vịt hôm qua không tệ, hôm nay cũng gọi hai món đó, thêm hai món chay nữa là được.” Tô Thu Lâm nói.
“Vậy mời ngài ngồi, ta sẽ lập tức bảo nhà bếp làm.” Giang chưởng quầy toan đi thì bị Tô Thu Lâm giữ bả vai lại: “Bà chủ, hình như nàng làm rơi gì đó này.”
Giang chưởng quầy xoay người lại, đang định hỏi là gì thì thấy thư sinh đó cầm một chiếc vòng cổ bằng vàng, lắc lư trong tay hắn ta.
“Cái này chắc là của nàng nhỉ?” Tô Thu Lâm cười nói. Đây là một phân đoạn mà hắn ta học được từ phim truyền hình, phần lớn nữ nhân đều sẽ bị hấp dẫn.
Nhưng Giang chưởng quầy đã thấy rất nhiều loại nam nhân, sao có thể không nhận ra ý đồ của hắn ta được.
Nếu nàng vẫn là kỹ nữ ở sông Tần Hoài thì có lẽ sẽ thuận theo ý hắn ta mà nhận lấy. Nhưng hiện giờ nàng là một phụ nhân, thư sinh này làm thế không khác nào đang sỉ nhục nàng.
“Không phải của ta.” Sắc mặt Giang chưởng quầy thoáng chốc trở nên lạnh lẽo: “Món đồ quý giá như thế, khách nhân ngài nên cầm đi báo quan thì hơn.”
Nàng nói xong, lập tức vung tay áo rời đi.
Tô Thu Lâm không ngờ lại thất bại, hắn ta liếc thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn mình, lập tức ngại ngùng cất vòng cổ đi.
Nữ nhân cổ đại đúng là không dễ lừa.
Tô Thu Lâm ăn cơm xong thì vội vã tới tiệm vàng đổi lại bạc.
Vì mua chiếc vòng cổ này mà bạc trong tay hắn ta đã không còn bao nhiêu.
Hắn ta vốn nghĩ nếu có thể tặng vòng cổ thì bà chủ sẽ cho hắn ta ở lại tửu lầu, về sau hắn ta cũng không cần tốn nhiều tiền nữa. Nhưng giờ không thành công, hắn ta không có chỗ ở nên chỉ đành thuê nơi khác hoặc là ở lại khách điếm.
Nhưng khi hắn ta tới tiệm vàng thì chưởng quầy ở đó lại không chịu nhận lại hàng, không những không lùi tiền mà còn sai người đuổi đánh hắn ta ra ngoài.
Tô Thu Lâm không ngờ một chủ cửa hàng nho nhỏ lại kiêu ngạo đến vậy, nhưng khi nghe chưởng quầy hăm dọa rằng có người chống lưng thì hắn ta chỉ đành nuốt hận, ôm phần bụng bị đá đau, mua hai phần thuốc dán rồi trọ ở một khách điếm.
Hiện giờ, trong tay hắn ta chỉ còn lại khoảng một, hai lượng bạc. Mỗi ngày ở khách điếm tốn 50 văn tiền phòng, ở không thôi cũng chỉ ở được nửa tháng, nhưng hắn ta sẽ không có tiền ăn cơm.
Hắn ta suy nghĩ một hồi, quyết định ngày mai tới tìm Lê Phùng Niên mượn tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-97.html.]
Ngay lúc hắn mơ màng chìm vào giấc ngủ trong khách điếm, mơ hồ nghe được người ở phòng bên nói chuyện.
“Ngươi thật sự đổi được bạc ở Thanh Tùng Quan sao?”
“Tất nhiên. Đây đều là vàng thật bạc trắng, chẳng lẽ còn giả hay sao?” “Ta có một bí phương tổ truyền, hẳn là cũng đổi được nhỉ?”
“Chỉ cần có thể kiếm được tiền thì đều đổi được.” “Thế Thanh Tùng Quan đó ở đâu?”
“Không xa, ngay sau núi Phương gia thôn kìa. Nếu ngươi không quen đường thì có thể hỏi, người dân quanh đó ai cũng biết.”
“Đa tạ.”
Tô Thu Lâm nghe thế, lập tức giật mình tỉnh lại.
Đổi tiền…
Mặc dù nếu mở miệng thì Lê Phùng Niên chắc chắn sẽ cho hắn vay, nhưng mở miệng cầu xin người khác vẫn sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi. Nếu hắn ta có thể tự mình đổi bạc thì không gì có thể tốt hơn.
Dù sao mấy thứ như bí phương hắn có rất nhiều, còn có thể bảo đảm thứ đó là độc nhất vô nhị.
Hắn ta nghĩ tới đây, hài lòng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Tô Thu Lâm dùng số bạc còn lại thuê một chiếc xe ngựa chở mình tới Phương gia thôn.
Sau khi tới nơi, hắn ta hỏi thăm đến Thanh Tùng Quan, người dân lập tức chỉ đường, thế là hắn vui vẻ lên núi.
Lên đến núi, hắn thất vọng khi thấy đạo quan cũng không hề xa hoa như hắn ta tưởng tượng, nếu phải tìm từ để khen thì chỉ có thể dùng hai chữ “mộc mạc”.
Hôm nay không phải mùng một cũng không phải mười lăm, nam nhân gầy nhìn nam nhân vẻ mặt đáng khinh đứng trước cửa nhìn ngó xung quanh thì hỏi: “Ngươi tìm ai?”
Hắn theo bản năng nhìn dưới chân hắn ta, sau khi xác nhận hắn ta là người sống thì ngẩng đầu lên.
“Nghe nói quý quan có thể đổi đồ?” Tô Lâm Thu hỏi.
Nam nhân gầy hơi bất ngờ, hắn đâu có biết đạo quan còn làm việc này.
Ngay lúc hắn đang định phủ nhận thì Phó Yểu đi ra ngoài: “Đúng thế, ngươi muốn đổi cái gì cũng được.” Sau đó nàng nhìn về phía nam nhân gầy: “Ngươi cứ tiếp tục làm việc đi.”
“Được rồi.” Nam nhân gầy về lại vị trí của mình, lúc này hắn mới nhớ, thư sinh này với nam tử nhón mũi chân hôm nọ khá là giống nhau…
“Vào trong nói chuyện đi.” Phó Yểu nói với Tô Thu Lâm một tiếng rồi xoay người vào trong đạo quan.
Tô Thu Lâm vội vàng đi theo.