TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 96
Cập nhật lúc: 2025-02-02 11:12:24
Lượt xem: 4
Từ khi cơ thể của hắn bị người khác chiếm thì không còn ai nghe được hắn nói chuyện nữa. Không ngờ hôm nay lại gặp liên tục ba người có thể thấy hắn, thậm chí còn nhận ra hắn.
“Chẳng lẽ ngươi không phải Tô Thu Lâm à?”
“Là ta.” Tô Thu Lâm gần như muốn khóc thành tiếng: “Ta chỉ không ngờ rằng còn có người nhận ra ta mới thật sự là Tô Thu Lâm.”
…
Sáng sớm hôm sau, dưới chân núi, Tô Thu Lâm tỉnh lại nhìn căn phòng trúc trước mặt, trong lòng cảm thán.
Căn phòng bằng trúc này chắc là vừa mới xây xong, tối qua khi hắn ta đi ngủ thậm chí còn ngửi được mùi trúc nhàn nhạt.
Quả nhiên cổ đại vẫn là tốt nhất, chỉ cần một người có danh có tiền thì không cần phải trực tiếp ra lệnh, vẫn sẽ có người hầu hạ ngươi thật thoải mái.
Nhưng trước mắt, hắn không có thời gian nghĩ tới mấy chuyện này. Hắn ta vội vã rửa mặt, sau đó qua tìm Lê Phùng Niên ở phòng bên.
Hôm qua lúc bọn họ tới thì trời đã tối, thế nên cũng không gặp được chủ nhân của nhà trúc này là Lục An tiên sinh.
Hôm nay Lê Phùng Niên chắc chắn sẽ đi bái sư, hắn ta nhất định phải đi theo, có lẽ vị Lục An tiên sinh đó khi thấy dáng vẻ phi phàm của hắn thì sẽ thu nhận làm học trò.
Đến khi hắn ta tới phòng Lê Phùng Niên thì đã thấy Lê Phùng Niên dậy từ sớm. Cả hai dùng bữa sáng xong rồi mới đi gặp Lục An tiên sinh.
Lục An tiên sinh xem thư mà phụ thân Lê Phùng Niên gửi trước, sau đó mới nói: “Tuổi ta đã cao, vốn không có ý định thu nhận đệ tử nữa. Nhưng lúc còn trẻ ta từng nhận ân tình từ phụ thân ngươi, nên giờ cũng sẽ cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi có thể vượt qua thử thách của ta thì ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử.”
Đệ tử khác với học trò. Học trò chỉ là người mà ông từng chỉ dạy qua mà thôi, nhưng đệ tử lại là người mà ông sẽ thật sự dốc lòng dạy dỗ.
Với việc này, Lê Phùng Niên đã có sự chuẩn bị từ trước, hắn đáp: “Nếu ta không thể thông qua thử thách của tiên sinh thì ta cũng sẽ không ở lại đây. Mời tiên sinh ra đề.”
Lục An tiên sinh vuốt râu, cười nói: “Tinh thần của ta hiện tại chưa minh mẫn, sẽ không ra đề. Nửa tháng tiếp theo ngươi hãy ở lại đây, tới lúc đó có đủ tư cách hay không ta sẽ tự mình thông báo cho ngươi biết. Nếu không đủ tiêu chuẩn thì ngươi cứ tự rời khỏi đây là được.”
Lê Phùng Niên không ngờ thử thách sẽ là kiểu này, cúi đầu tiếp nhận: “Vãn bối đã hiểu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-96.html.]
Tô Thu Lâm đứng cạnh, thấy cả hai người đã nói chuyện xong nhưng Lục An tiên sinh lại không hề liếc nhìn hắn ta một cái thì nôn nóng lên tiếng: “Lão tiên sinh, ta cũng tới bái sư. Bản lĩnh của ta không nhiều, nhưng thơ từ ca phú còn có chút hiểu biết. Ta muốn trở thành đệ tử của ngài, có thể ở lại quan sát nửa tháng giống với Phùng Niên huynh được không?”
Lục An tiên sinh lúc này mới quay đầu nhìn hắn ta, sau đó nói với Lê Phùng Niên: “Ngươi trở về đọc sách đi.”
Lê Phùng Niên biết tiên sinh đang có ý đuổi mình đi, thế nên liếc nhìn bạn tốt một cái rồi lui ra ngoài.
Sau khi hắn rời đi, Lục An tiên sinh nói: “Sức lực của lão phu có hạn, chỉ có thể dạy dỗ một đệ tử. Ngươi vẫn nên đi mời vị tiên sinh khác đi, đừng nên lãng phí thời gian ở đây. Thẩm Bình, tiễn khách.”
Tô Thu Lâm không ngờ vị tiên sinh này lại không ra bài theo lẽ thường, còn ngây ngốc nói: “Không, tại sao chứ! Lão tiên sinh, ta cũng là ngàn dặm xa xôi tới đây để cầu học ngài, tại sao ngài cho hắn cơ hội mà lại không cho ta?”
Lục An tiên sinh chỉ cười nhạt, đứng dậy rời đi phòng khách.
Quản gia cũng tiến lên tiễn khách, thậm chí cả tay nải của Tô Thu Lâm cũng đã được dọn sắn.
Sau khi Tô Thu Lâm bị đuổi ra ngoài, hắn ta nhìn tay nải, rồi lại nhìn căn nhà bằng trúc phía trước, vẻ mặt tràn ngập giận dữ.
“Chẳng lẽ vì ta không có một vị phụ thân là quan phụ mẫu, vậy nên mới bị đuổi ra ngoài sao? Cái gì mà danh sĩ đại nho, hóa ra cũng chỉ là hạng người xu nịnh!” Hắn ta khinh bỉ.
Lê Phùng Niên nghe được tiếng động đi tới, nhanh chóng kêu lên: “Tô huynh!” Hắn an ủi: “Huynh đừng nhụt chí, có lẽ đây chỉ là cách mà tiên sinh thử thách huynh thôi.”
“Thử thách ta?”
“Đúng vậy. Theo ta biết thì trước đây mỗi khi nhận đệ tử, tiên sinh đều sẽ tự mình đưa ra một thử thách. Tóm lại là chúng ta không thể dễ dàng từ bỏ được.” Lê Phùng Niên nói, do dự một lúc, hắn lại nói: “Nếu huynh ở bên ngoài thì về sau đừng trêu ghẹo ong bướm nữa, hiện giờ phải lo đọc sách mới đúng.”
Tô Lâm Thu được hắn khuyên giải thì chuyển giận thành vui, vỗ n.g.ự.c bảo đảm: “Ta chắc chắn sẽ khiến tiên sinh nhận ta làm đệ tử. Tới lúc đó huynh đừng có để bị đuổi đi đấy.”
“Sẽ không đâu.” Lê Phùng Niên không nhiều lời, thấy bạn tốt đã phấn chấn trở lại thì nói tiếp: “Giờ ta về phòng đọc sách tiếp đây.”
“Được, đi đi. Ta đi trước tìm phòng ở lại.” Tô Thu Lâm nói.
Tô Lâm Thu dạo quanh một vòng Phương gia thôn, không tìm được nơi nào hợp ý cả. Trong đầu hắn ta bỗng dưng nhớ tới bà chủ của Giang Nguyệt tửu lầu, cuối cùng quyết định trở lại huyện thành.
Hắn ta cũng không biết bà chủ còn dư phòng để hắn thuê hay không.