TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 93

Cập nhật lúc: 2025-02-02 11:11:20
Lượt xem: 4

Từ khi cuộc thi hội tổ chức thi lại vào tháng ba cho đến cuộc thi đình vào tháng tư, thứ hạng của Liễu Phú Vân đã thay đổi, trở thành Thám Hoa. Ba người đứng đầu trên bảng vàng sẽ được trực tiếp phong quan, thế nên hiện giờ hắn đã trở thành một trong những vị quan tại triều.

Đã bước chân vào chốn quan trường, muốn sống sót được thì cần phải xã giao. Hôm nay Liễu Phú Vân cũng đi dự tiệc.

Hắn vừa bước vào cửa đã thấy ngay Phó Yểu đang ngồi uống rượu ở đằng xa.

Ban đầu, hắn không nhớ rõ nàng là ai, đi vài bước mới đột nhiên quay người lại, bước tới cạnh Phó Yểu, dò hỏi: “Quan chủ?”

Phó Yểu đưa ly rượu lên môi, nhìn hắn mỉm cười: “Không ngờ lại bị nhận ra.”

Ánh mắt Liễu Phú Vân lướt qua y phục màu đen của nàng, rõ ràng đang ám chỉ rằng – người bình thường khi ra ngoài sẽ không mặc đồ màu đen. Tất nhiên, chủ yếu vẫn là vì cảm giác khó miêu tả mà nàng mang đến cho người khác.

“Có lẽ lần sau ta phải đổi cách ăn mặc rồi.” Phó Yểu nói: “Phải rồi, còn chưa chúc mừng ngươi trở thành Thám Hoa.”

“Chỉ là may mắn mà thôi.” Liễu Phú Vân cũng không phải là đang khiêm tốn, nếu ba người đầu bảng không có tài năng áp đảo mọi người thì cũng chỉ có thể dựa may mắn để đạt được thứ hạng.

“Cho dù là may mắn thì đó cũng là một phần năng lực.” Phó Yểu nói.

“Đa tạ quan chủ khen ngợi.” Liễu Phú Vân nói lời cảm ơn, nghĩ một lát rồi nói: “Năm sau sẽ được lựa chọn rời kinh, ta định chọn Giang Nam.”

“Ngươi định rời đi khi này?” Phó Yểu thấy hơi ngoài ý muốn.

Phần lớn mọi người khi vừa được phong quan đều muốn ở lại kinh thành vài năm, gây dựng các mối quan hệ, đợi đến lúc có chút tiếng tăm mới chọn lựa rời đi, sau đó tích góp vài công trạng, khi đó có thể một lần thăng vài cấp.

Việc Liễu Phú Vân chọn rời kinh lúc này, chắc chắn không phải là lựa chọn tốt. “Phó Thị Lang thì sao?” Phó Yểu hỏi.

“Phó đại nhân không ngăn cản.”

“Nếu hắn đã không cản thì ngươi cứ nghe theo hắn đi.” Phó Yểu nói tới đây, đột nhiên hỏi: “Nếu đã chọn rời kinh thì nên tới lúc thành thân rồi đúng không?”

Nhân lúc mấy kẻ quyền quý ở kinh thành còn nhớ đến hắn để bàn chuyện liên hôn, sau này trở lại kinh thành cũng có nhạc gia* giúp đỡ, không phải lưu lạc bên ngoài.

*nhạc gia: gia đình nhà vợ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-93.html.]

Ánh mắt Liễu Phú Vân sầm lại: “Tạm thời Phú Vân chỉ muốn làm chuyện có ý nghĩa.”

“Thế à.” Phó Yểu gật đầu: “Vậy ngươi đi dự tiệc đi, sau này đến Giang Chiết thì tới chỗ ta thắp nén nhang.”

“Chắc chắn.”

Hai người nói chuyện một hồi, Liễu Phú Vân mới bước lên lầu ba.

Phòng riêng trên lầu ba đã có rất nhiều người, bọn họ thấy Liễu Phú Vân tới thì lập tức bắt hắn tự phạt ba ly rượu.

Liễu Phú Vân mới vừa ngồi xuống không lâu, cửa phòng mở ra, một thiếu niên mặc mãng bào màu đỏ, đội kim quan đi tới: “Các huynh tới hết rồi à.”

Cũng là người tới trễ, đám công tử quyền quý trong kinh dám bắt Liễu Phú Vân tự phạt ba ly, nhưng với vị thiếu niên này thì lại không dám.

“Tiểu hầu gia đã tới rồi.” Mọi người đứng dậy nịnh nọt chào hỏi, vội vã chừa vị trí trống ra cho hắn.

“Các vị cứ ngồi tại chỗ đi, ta ngồi với Liễu huynh là được.” Tiểu hầu gia vừa nói vừa đưa tay khoác lên vai Liễu Phú Vân, ngồi xuống cạnh hắn rồi mở miệng nói: “Lúc mới vào, ta thấy có người ở dưới kia còn phô trương hơn ta nhiều. Ta thấy mặt người đó rất lạ, từ khi nào mà kinh thành lại xuất hiện một nhân vật như thế nhỉ?”

“Có lẽ đó là phú thương từ bên ngoài tới, không có gì ngoài bạc nên mới làm ra hành động phô trương như thế, cứ như sợ người khác không biết bọn họ có tiền vậy. Tiếc là bọn họ không biết, những người ngồi trên lầu mới là Phật thật, có ai để ý mấy món đồ đó của bọn họ đâu.” Có người giễu cợt nói.

Liễu Phú Vân nghe thế thì mở miệng: “Hai người kia có lẽ chỉ định nếm thử mỹ thực trong kinh thành mà thôi, Uông huynh sao lại đoán mò thế?”

“Huynh bảo vệ bọn họ như vậy, chẳng lẽ là thân thích của huynh à?” Có người cố ý hỏi lại.

Liễu gia là phú thương tới từ Dương Châu, chuyện này cũng không phải là bí mật gì. Lời nói của người này không khác nào đang cười nhạo Liễu Phú Vân, dù sao thương nhân trong mắt bọn họ cũng chỉ là loại không lên được mặt bàn thôi.

“Nói chuyện kiểu gì đấy?” Tiểu hầu gia lập tức lên tiếng, khuôn mặt anh tuấn trở nên lạnh lẽo: “Không nói tới chuyện Liễu huynh là khách nhân mà bổn thế tử mời tới, hôm nay huynh ấy có thể ngồi ở đây đều không phải dựa vào Liễu gia, mà là dựa vào bản lĩnh của mình để đạt được Thám Hoa. Có vài lời nói đùa, trước khi nói ra vẫn nên nhìn lại xem bản thân mình có mấy cân mấy lượng mới tốt.”

Lời này không chút nể nang khách sáo, nhưng vì do Tiểu hầu gia nói ra nên những người khác chỉ có thể im miệng, cho dù trong lòng không phục cũng phải cắn răng mỉm cười tạ lỗi.

Liễu Phú Vân ngồi im bên cạnh, cũng mỉm cười nhận lời xin lỗi.

Dù sao thì Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó chơi, hắn không muốn vì chút chuyện nhỏ mà bị kẻ khác ghi hận.

Có lẽ là vì mọi người thấy Tiểu hầu gia để ý Liễu Phú Vân, thế nên về sau cũng không có chuyện gì khó xử xảy ra trong buổi tiệc.

Loading...