TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 86
Cập nhật lúc: 2025-02-02 11:06:30
Lượt xem: 3
Từ hôm đó, Phương gia thôn dưới chân núi quen thêm một vị Thẩm thúc thu mua vịt của đạo quan. Mọi người xếp hàng bán vịt cho hắn, sau đó lại đi mua vịt con về nuôi.
Đám tiểu hài tử phá phách trong thôn cũng bắt đầu có chuyện để làm, đó là chăn vịt.
Các thôn xung quanh đều biết chuyện ở Phương gia thôn, thế là số nhà nuôi vịt lại ngày càng tăng lên.
Nuôi vịt chỉ cần thả ra ngoài thì nó sẽ tự ăn no rồi về. Hơn nữa xung quanh đạo quan cũng không có thú dữ, thậm chí cả rắn cũng ít, thế nên lượng vịt còn sống rất cao.
Chỉ cần nuôi sống một trăm con vịt là các thôn dân đã có một năm sung túc rồi, thế nên vịt trở thành tài sản có giá trị nhất ở mỗi gia đình.
Còn bên phía Giang Nguyệt tửu lầu, dù tăng số lượng vịt chua ngọt thì vẫn bán rất tốt, thậm chí những người mở tiệc mừng đều đặt vịt trước bên tửu lầu. Lâu dần, vịt chua ngọt của Thanh Tùng Quan trở thành món ăn có mặt mũi nhất trên bàn tiệc.
Các tửu lầu khác cũng thử làm món này, nhưng hương vị thì chẳng bao giờ giống được với Thanh Tùng Quan. Cho dù bọn họ có hạ giá xuống đi chăng nữa thì phần lớn khách hàng vẫn sẽ chọn mua vịt của Thanh Tùng Quan.
Ngay lúc mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp thì Đỗ huyện lệnh đột nhiên thấy bạn tốt của mình chạy vào.
“Có chuyện gì mà huynh lại hốt hoảng thế?” Ông ta cười hỏi.
Sau ngày Lâm huyện úy bị bắt, huyện thừa cũng không dám làm trái ý ông ta nữa, ông ta chuyển hết mọi chuyện về phủ rồi mới nhận ra cuộc sống của người dân khó khăn cỡ nào. Thế là ông ta giữ bạn tốt của mình lại, giúp bày mưu tính kế, quản lý nơi đây cho bình yên.
Ông ta biết bản thân mình tới đâu, nhiều khi còn cảm thấy người bạn tốt của mình thích hợp ngồi ở vị trí này hơn ông, thế nên khi thấy đối phương vội vã như vậy thì lập tức thấy tò mò.
“Tiên sinh tới!” Tôn Hạc không rảnh mà nói giỡn với ông ta: “Giờ chỉ cách huyện thành năm trăm dặm, nếu chúng ta đi nghênh đón ngay thì có lẽ sẽ gặp ở cửa thành.”
“Tiên sinh?” Đỗ huyện lệnh kinh ngạc, vội vã thả bút lông xuống. Ông ta và Tôn Hạc học cùng trường với nhau, người duy nhất để bọn họ gọi là tiên sinh chỉ có một, chính là đương kim đại nho danh chấn thiên hạ – Lục An tiên sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-86.html.]
Nhưng tiên sinh năm nay đã gần bảy mươi tuổi, sao còn tới đây nữa? “Huynh cứ chuẩn bị tốt đi đã, trên đường ta sẽ nói huynh biết.” Tôn Hạc nói. “Không cần chuẩn bị, đi luôn đi.”
Hai người vừa rời khỏi huyện nha thì Tôn Hạc nói: “Huynh còn nhớ mấy chuyện ly kỳ chúng ta đã gặp phải không? Ta thấy chuyện này quá kỳ diệu, thế nên lúc viết thư cho tiên sinh có nhắc tới, nói rằng mọi thứ trên đời chưa chắc đã “tin là có, không tin là không”. Sau lần đó, tiên sinh hồi âm cho ta, ta cũng chỉ xem như bình thường. Ai ngờ lúc nãy gia phó của tiên sinh cưỡi ngựa tới, nói rằng giờ tiên sinh đang cách thành trăm dặm, hơn nữa người đó còn hỏi ta chuyện quỷ thần có phải là thật không. Vậy thì chắc chắn là tiên sinh tới đây vì mấy chuyện đó.”
Tôn Hạc nói tới đây là lại thấy hối hận: “Nếu sớm biết tiên sinh sẽ tới thì ta nên tự mình tới Lục An một chuyến.”
Khiến tiên sinh phải bôn ba đường dài vì ông như vậy, lòng ông thấy rất xấu hổ.
“Chuyện đã vậy rồi, hối hận cũng vô dụng.” Đỗ huyện lệnh nói: “Chúng ta nhanh đi đón người trước đã. Đúng rồi, Đỗ Minh, ngươi tới chỗ Giang chưởng quầy, bảo nàng ta chuẩn bị một bàn tiệc thanh đạm, ta muốn đãi khách. Vịt chua ngọt cũng để lại mấy con, ta muốn tiên sinh nếm thử món ăn nổi tiếng ở đây.”
“Vâng, tiểu nhân lập tức đi thông báo.” Đỗ Minh biết thời gian cấp tốc nên nhanh chóng chạy về phía Giang Nguyệt tửu lầu.
Giang Nguyệt tửu lầu, Giang chưởng quầy và Dương Anh đang đối chiếu sổ sách, thấy Đỗ Minh tới thì hỏi: “Sao nay tới sớm vậy? Là Huyện Tôn đại nhân muốn đãi tiệc tối nay sao?”
Từ khi phu thê hai người trở về, Huyện Tôn được nếm thử vịt chua ngọt và thịt kho tàu là thỉnh thoảng lại tới ăn. Tính ra, vịt chua ngọt được nhiều người săn đón như thế một phần cũng là nhờ công của Đỗ huyện lệnh.
“Không phải tối nay, lão gia ra lệnh cho các ngươi ngay bây giờ lập tức chuẩn bị một bàn tiệc thanh đạm.” Đỗ Minh thở hổn hển nói: “Bữa tiệc này không thể quá đơn giản, các ngươi phải chuẩn bị cho thật tốt.”
Một vị đại nho như Lục An tiên sinh, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Đỗ Minh nghĩ vậy thì nhanh chóng dặn dò: “Vị khách sắp tới không phải người thường, nếu được người đó khen ngợi thì tửu lầu của các ngươi về sau sẽ thật sự nổi danh.”
“Thật?” Giang chưởng quầy chỉ mới nghe thôi là đã hiểu ý hắn: “Ta lập tức chuẩn bị.”
“Còn nữa, phải có vịt chua ngọt với thịt kho tàu.” Đỗ Minh dặn thêm một câu. “Không thành vấn đề.”
Dương sư phụ bận rộn trong bếp, khoảng hai khắc sau, trước cửa tửu lầu xuất hiện một chiếc xe ngựa. Sau đó, Đỗ huyện lệnh tự mình đỡ một vị lão giả tóc trắng xóa xuống xe…