TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 83

Cập nhật lúc: 2025-02-02 11:05:06
Lượt xem: 1

Phó Yểu đưa tay ra, đón lấy giọt nước mắt của nàng.

Mặc dù nước mắt này không quý bằng nước mắt của quỷ, nhưng lại có thể khiến nàng cảm nhận được sự nóng bỏng.

“Nếu mãi mà không tìm được người thì làm nhiều việc thiện một chút.” Phó Yểu nói: “Thần linh đều thích người tốt, bọn họ sẽ dẫn đường cho ngươi tìm được tỷ tỷ.”

“Thật sao?” Hồng Châu đầm đìa nước mắt. “Lời ta nói đều là sự thật.”

Phó Yểu thu tay lại, đi lướt qua Hồng Châu.

Hồng Châu vừa lau nước mắt vừa cúi người cảm ơn, sau lưng nàng đã không còn bóng người nữa.

Ngoài thành, Chung Ly nhìn ánh trăng sáng treo trên trời, nói: “Hiếm khi thấy ngươi nói được một lời tốt đẹp như vậy.”

Phó Yểu đáp: “Ta đã từng chảy những giọt nước mắt đó. Ta cũng biết cảm giác khi cứ mãi đi tìm một người mà người đó lại không xuất hiện.”

“Thế đã tìm được chưa?”

Phó Yểu im lặng một hồi, đáp: “Tìm được rồi.”

Chung Ly nói: “Nếu gặp được rồi thì hẳn là chuyện vui.”

“Mong là thế.” Phó Yểu nói: “Còn ngươi, sao chưa chịu đầu thai? Sao lại làm quỷ vật lâu như vậy?”

“Ta đang đợi một người.” Chung Ly nói: “Gặp được sẽ rời đi.” “Ý trung nhân?”

“Không phải.” Chung Ly đáp. “Thế sao còn cố chấp như vậy?”

“Không biết.” Chung Ly lắc đầu: “Có lẽ là vì ta không muốn đi nên mới lấy cớ vậy thôi.”

Phó Yểu nghe thế, chỉ cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-83.html.]

Ba con quỷ ở đây có khác gì nhau đâu?

Cái thế giới rách nát này, dù có xấu xa cỡ nào đi nữa cũng luôn có lý do để bọn họ lưu luyến ở lại.

Bầu trời dần tối mịt, Tô Lâm Thu rời khỏi Tiểu Nguyệt Lâu, đi thẳng về nhà.

Trong đầu hắn ta vẫn còn văng vẳng tiếng hát của Kim Thu, bài hát “Thủy Điệu Ca Đầu” nổi tiếng đời sau này sẽ giúp hắn ta vang danh thiên hạ, chỉ cần chờ tới ngày mai là thái thú sẽ triệu kiến hắn ta.

Theo lý thì hắn ta viết nhiều bài thơ cùng lúc như thế, thái thu phải tò mò với hắn ta rồi mới đúng, nhưng không ngờ đối phương lại bình tĩnh đến vậy.

Nhưng không sao, hắn ta có thể chờ.

Hắn ta vừa đi vừa nhỏ giọng ca hát, bước từng bước trên nền đá xanh đi về nơi có ánh đèn, trong lòng lại thấy tiếc nuối.

Kim Thu và Hồng Châu của Tiểu Nguyệt Lâu đều là mỹ nhân đứng đầu, hắn ta bỏ biết bao công sức như vậy là có ý định lấy cả hai về nhà, ai ngờ một người cũng không có được.

Chỉ là kỹ nữ mà còn làm giá. Đợi đến khi hắn có được địa vị, muốn mỹ nhân nào mà không được chứ, tới lúc đó có khi hắn còn ngại bẩn khi để các nàng rửa chân cho mình.

Tô Thu Lâm đi khoảng một khắc mới dần có cảm giác kì lạ, hắn ta lúc này phải về đến sân nhà rồi mới phải chứ nhỉ.

Nhưng ánh đèn trước mặt vẫn cách hắn ta chừng trăm bước chân.

Hắn ta nhìn bốn phía tĩnh lặng, đành nhấc chân chạy vội về phía trước. Khoảng cách một trăm bước nhanh chóng bị rút ngắn.

Ngay lúc hắn ta tới cổng chính, đèn lồng trước cửa đột nhiên tắt lịm, xung quanh chìm vào bóng tối.

Bóng tối như một sợi dây thừng từ từ tới gần nơi Tô Lâm Thu đang đứng, sau đó thắt chặt lại, khiến hắn ta không thể nào trốn thoát được.

Lúc này Phó Yểu mới xuất hiện, d.a.o găm hình rắn nhẹ nhàng đặt lên làn da ngay cổ hắn ta, cả người Tô Lâm Thu run rẩy liên tục.

“Ngươi là ai?” Tô Lâm Thu cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Nếu các hạ muốn tiền thì trong túi ta còn hơn mười lượng, các hạ cứ lấy hết. Nếu không đủ thì ta có thể về nhà lấy thêm.”

Loading...