TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 82
Cập nhật lúc: 2025-02-02 11:04:00
Lượt xem: 5
Vừa mới trở lại hậu viện, nàng đã thấy có hai người đứng đó đợi nàng, trong tay bọn họ còn cầm một cái tay nải.
Hai người kia thấy nàng tới thì ném tay nải cho nàng, nói: “Đồ đạc của ngươi, Kim Thu cô nương đã bảo chúng ta thu dọn xong rồi.”
“Cái gì?” Sắc mặt Hồng Châu thay đổi, nàng muốn quay lại tìm Kim Thu tính sổ nhưng Kim Thu và tú bà đã đi tới..
“Sao ngươi còn chưa đi?” Kim Thu vẫn còn ôm tỳ bà: “Tiền cược của chúng ta ngươi sẽ không định quyt đấy chứ?”
Hồng Châu nhìn bộ dạng vênh váo của nàng ta thì trong lòng cực kì khó chịu, nhưng nàng vẫn phải nhịn xuống. Nàng từ từ quỳ hai gối, cầu xin nói: “Ta không thể rời khỏi đây…”
“Tại sao không thể rời khỏi đây!” Kim Thu thấy nàng như thế thì không nhịn được mà chế giễu: “Trước đó không phải ngươi rất mạnh miệng sao, còn bảo muốn so đấu. Hiện giờ ta với ngươi cũng đã so đấu, kẻ thắng người thua rõ ràng, ngươi lại nói không thể rời khỏi đây, ngươi đang đùa giỡn với chúng ta đấy à?”
“Không phải.” Hồng Châu thấy không thể khiến nàng ta nghĩ lại thì vội vàng xoay người cầu xin tú bà: “Mama, ta sẽ kiếm thật nhiều tiền về cho ngài, ngài đừng đuổi ta đi!”
“Mama, nếu nàng ta vẫn còn ở lại đây thì ta chắc chắn sẽ rời đi!” Kim Thu lập tức nói: “Ta và nàng, ngài chỉ có thể chọn một. Còn nữa, khi trước chính ngươi đã nói kẻ thua cuộc phải tự rời khỏi nơi này, từ nay về sau không được cất tiếng ca hát. Nếu ngươi nói lời không giữ lời như vậy, chỉ khiến người ta khinh thường mà thôi.”
Tú bà nhìn hai người, lòng rất đau nhưng chỉ có thể lấy một tờ giấy từ trong n.g.ự.c ra đưa cho Hồng Châu: “Đây là giấy bán thân của ngươi, giờ ta trả cho ngươi. Ngươi mau rời khỏi Kim Lăng đi, ta thấy ngươi là lại bực bội.”
Hồng Châu thấy mình đã không còn cơ hội chỉ đành nhận lại giấy bán thân, nhặt tay nải dưới đất lên rồi chậm rãi rời khỏi Tiểu Nguyệt Lâu.
Nàng đi ra từ cửa sau, thấy Triệu Hưng Thái ở cách đó không xa đang dọn dẹp hàng quán thì bước tới, nói với hắn: “Ta phải đi.”
Triệu Hưng Thái nhìn nàng đáp: “Ta cũng phải đi rồi, sau này có lẽ cũng không quay lại Kim Lăng nữa.”
“Trùng hợp vậy sao? Không phải ngươi nói phải học nghề làm bếp à, đã học được rồi?” Hồng Châu hỏi.
“Cũng được phần lớn. Toàn bộ món ngon nổi tiếng ở Kim Lăng ta đều đã thử, hương vị của nhóm đầu bếp trứ danh thì ta không thể bắt chước được nhưng đặc sản Kim Lăng khắp con phố này ta đã nắm rõ, thế này là đủ rồi.” Triệu Hưng Thái đáp, đưa cho nàng một chén cháo: “Đây là chén cuối rồi, cô nương muốn uống không?”
Hồng Châu nhận lấy: “Đa tạ.”
…
Trong hậu viện Tiểu Nguyệt Lâu, Kim Thu không chịu nổi mà ngã ngồi xuống đất.
Tú bà đỡ nàng ta đi vào trong phòng, miệng mắng: “Đúng là xui xẻo, ngươi có muốn c.h.ế.t thì cũng đừng c.h.ế.t trước mặt mọi người thế chứ. Lão nương đúng là xui tám kiếp mới gặp phải ngươi mà, chưa kiếm được bao nhiêu tiền cho ta lại còn làm cho một cây rụng tiền khác của ta chạy mất.”
Khóe môi Kim Thu chảy ra một dòng máu, mỉm cười nói: “Là ta đã gây phiền phức cho ngài rồi. Sau khi ta chết, phiền ngài cứ lập bừa một cái bia mộ cho ta là được, tiền lo hậu sự ta đã để sắn trong hộp trang điểm rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-82.html.]
“Ta nhổ vào!” Tú bà phun một ngụm: “Đừng tưởng ta không biết, người hầu đã bỏ hết tiền ngươi có vào tay nải của Hồng Châu, giờ thì ngươi còn bao nhiêu tiền cpw chứ? Cuối cùng vẫn phải để ta đây làm việc thiện.” Tú bà nói tới đây thì nhẹ giọng lại: “Ngươi c.h.ế.t thế này, nàng cũng chẳng biết mà thắp cho ngươi nén nhang, cũng không biết ngươi chính là tỷ tỷ của nàng ấy.”
“Thế thì không cần biết.” Kim Thu có vẻ hơi đau, nàng ta nằm trên giường với đôi mày nhíu chặt: “Loại người như chúng ta bên ngoài thì đàng hoàng, thực tế cũng chỉ là đồ chơi để người khác tùy ý đùa giỡn mà thôi, đã sớm bị vấy bẩn rồi. Nàng rời khỏi đây, sau này sẽ là một người trong sạch, nếu không còn quan hệ nào với ta nữa thì càng tốt. Ta vốn định giúp nàng chuộc thân, sau đó tìm một gia đình tốt gả nàng đi, nhưng ta sắp không trụ được nữa rồi…”
Tay tú bà bị Kim Thu giữ chặt lấy, bà ta mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, đợi có cơ hội ta sẽ giúp ngươi chăm sóc nàng. Mấy người các ngươi đúng là oan gia của ta, lần nào cũng là ta giúp các ngươi dọn dẹp hậu quả. Kiếm tiền thì không bao nhiêu, gây chuyện thì nhiều!”
Bà ta mắng xong thì không nghe tiếng Kim Thu đáp lại, dù không nhìn Kim Thu lấy một cái nhưng tay lại vô thức nắm chặt lấy bàn tay đã buông thõng của Kim Thu.
Những nữ nhân như các nàng đều là số khổ. Chết như thế này cũng tốt, ít ra không phải chịu tra tấn.
…
Tiểu Nguyệt Lâu, Phó Yểu hài lòng nhìn đôi tay mềm mại của mình, nói với Chung Ly: “Chúng ta về thôi.”
Vừa ra ngoài đã thấy Hồng Châu đứng cách đó không xa uống cháo.
Phó Yểu thong thả đi tới quầy hàng của Triệu Hưng Thái, hỏi: “Dọn dẹp xong chưa?”
“Sắp rồi.”
Hồng Châu vội nói: “Đang đợi chén của ta hả, ta uống xong nhanh thôi.”
Phó Yểu quay đầu nhìn về phía Hồng Châu: “Về sau ngươi không còn là ca kĩ, cái tên Hồng Châu chắc cũng không cần nữa đâu. Tên thật của ngươi là gì?”
Hồng Châu đặt chén xuống, đưa tay áo lên chấm khóe môi rồi nói: “Ta họ Lưu, không có tên, nương thường gọi ta là Nhị Nha.”
“Nhị Nha?” Phó Yểu lập tức hiểu ra: “Thế là ngươi còn một vị ca ca hoặc tỷ tỷ nữa nhỉ?”
Hồng Châu rũ mắt, nói với vẻ mất mát: “Ta có một tỷ tỷ, nhưng nàng đã bỏ chạy cùng người khác, không cần chúng ta nữa.”
“Thế à.” Phó Yểu gật đầu, không hỏi nữa.
Triệu Hưng Thái lúc này đã dọn xong quầy hàng: “Chúng ta đi được rồi.” “Ừ.”
Nhóm bọn họ rời khỏi sông Tần Hoài, đi về phía cổng thành.
Ngay lúc bọn họ sắp tới thì Hồng Châu đuổi tới theo, thở hổn hển nói với Phó Yểu: “Câu đó là cha ta nói, thật ra tỷ tỷ không bỏ chạy với người khác.” Nàng hít mũi, khuôn mặt đầy nước mắt: “Nàng bị bán, mãi đến khi ta cũng bị bán thì ta mới biết chuyện này. Tỷ tỷ của ta là một người rất tốt, ta vốn nghĩ rằng nếu ta nổi tiếng khắp thiên hạ thì nàng chắc chắn sẽ nhận ra muội muội mình rồi tới tìm ta. Nhưng giờ ta đành phải tìm cách khác. May mà ta có tiền, ta sẽ tiếp tục đi tìm tỷ ấy, bao giờ tìm được mới thôi, sau đó nói cho tỷ ấy biết rằng ta rất nhớ tỷ.”