TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 81
Cập nhật lúc: 2025-02-02 11:03:57
Lượt xem: 7
Chớp mắt đã đến mười lăm tháng tám.
Mọi người trong đạo quan cũng chuẩn bị ít bánh cho có không khí, sau đó việc của ai thì tiếp tục làm việc đó.
Phu thê mập ốm mặc dù cũng muốn tham gia náo nhiệt khi thấy quan chủ ra ngoài, nhưng bọn họ nhớ tới đứa con trong bụng nên quyết định ở lại đạo quan.
“Bọn họ tối nào cũng đi đâu thế nhỉ?” Nam nhân gầy thầm nói, quanh nơi này toàn là núi rừng hoang dã, chẳng lẽ nửa đêm rủ nhau đi làm phép?
Đám Phó Yểu tới sông Tần Hoài rất vừa tầm. Khách khứa trong Tiểu Nguyệt Lâu lúc này đã chật cứng, phần mở màn cho cuộc tỉ thí lớn của hai vị ca kĩ nổi danh đã kết thúc, phần hay nhất đang chuẩn bị bắt đầu.
Quy công thấy Phó Yểu và Chung Ly tới thì lập tức đưa bọn họ đến vị trí quen thuộc, Kim Thu đang đợi bọn họ ở đó.
“Sao không đi chuẩn bị đi?” Phó Yểu ngồi xuống cạnh Kim Thu, ngửi được mùi hương c.h.ế.t chóc đang vờn quanh cơ thể nàng ta, điều này khiến nàng thấy rất thoải mái.
Kim Thu mỉm cười: “Có chuẩn bị nữa cũng thế thôi. Nếu phải ở phía sau lẻ loi một mình, thì thôi thà tới đằng trước xem náo nhiệt còn hơn. Dù sao thì đây cũng là lần cuối cùng.”
Phó Yểu gật đầu, không nói tiếp nữa.
Lúc này Hồng Châu đã ôm tỳ bà ra ngoài.
Mọi người phải công nhận rằng Hồng Châu của ba tháng sau khác hẳn với Tiểu Hồng trước đó. Hồng Châu bây giờ, mỗi nụ cười ánh mắt đều tràn ngập phong tình của nữ tử thanh lâu, việc này vừa thể hiện thân phận của nàng, vừa là lợi thế để nàng được nam nhân yêu thích.
Tiếng tỳ bà vang lên, Hồng Châu cũng bắt đầu cất tiếng hát theo điệu nhạc: “Ánh trăng sáng ngời, giai nhân mỹ lệ…”
Bài thơ ca này khác hẳn với phong cách thơ văn của Tần triều, lại thêm tiếng tỳ bà và giọng hát uyển chuyển trong trẻo của thiếu nữ, làn điệu u sầu vang lên tận ánh trăng sáng đêm nay, cuốn chặt lấy trái tim từng người trong lâu.
Đây là đêm đoàn viên, nhưng lại có rất nhiều người không được đoàn viên.
Những tiếng cười đùa dần trở nên im lặng, dưới ánh trăng sáng có người nào đó nhẹ thở dài, im lặng nâng ly với người đối diện.
Đến khi khúc hát của Hồng Châu kết thúc thì tiếng vỗ tay như sấm vang lên khắp tòa lâu. Chỉ một bài hát mà đã có thể khơi dậy được sự nuối tiếc trong lòng bọn họ, chứng tỏ tài nghệ của nàng thật sự hơn người.
Phó Yểu cũng thấy kinh ngạc, Hồng Châu thật sự tiến bộ nhanh hơn nàng nghĩ, để so sánh với Kim Thu thì nàng ta có vẻ hợp với cái nghề này hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-81.html.]
Kim Thu nhìn Hồng Châu một hồi, mãi tới khi Hồng Châu đứng dậy, bước lên cầu thang thì nàng ta mới đứng lên rồi bước xuống lầu.
Khi cả hai đối diện ở giữa cầu thang, Kim Thu cũng không vội đi xuống, nàng ta dừng chân nói: “Mặc dù ngươi rất giỏi, nhưng tối nay ngươi chắc chắn sẽ thua. Nếu đã mất đi giọng hát như chim hoàng oanh đó thì sau này hãy an phận mà làm một người thường đi.”
Nàng ta nói xong, nhanh chóng đi thẳng xuống lầu.
Hồng Châu cảm thấy không phục, nhưng lúc này Kim Thu đã đi xa, nàng chỉ đành chờ đến khi buổi diễn kết thúc.
Sau khi kết thúc, một trong hai người các nàng sẽ phải rời đi, mãi mãi không còn gặp lại nhau nữa.
Hồng Châu nghĩ tới đây thì ngừng bước, ngồi xuống cạnh lan can quan sát.
Kim Thu bên dưới sân khấu đang chỉnh lại dây đàn, sau đó mới cất tiếng, khác với Hồng Châu, nàng ta vừa mở miệng đã hát ra một đoạn: “Ánh trăng khi nào có…”*
*Thủy điệu ca đầu – Trung thu
Lúc nàng mới bắt đầu hát thì vẫn chưa có gì đặc biệt, nhưng khi hát tới đoạn “đêm nay là năm nào?” thì văn nhân mặc khách trong lâu đều vểnh tai lắng nghe, lòng bắt đầu nghiền ngẫm, đến cả Chung Ly vốn không hứng thú cũng bị thu hút.
Kim Thu được mọi người chú ý thì lại như đang chìm vào suy nghĩ riêng, giọng hát nàng dần trở nên nặng nề đầy áp lực: “Tại sao cứ tròn trong những giờ ly biệt?” Lúc hát tới quãng này, cảm xúc của nàng dần trầm lắng, giọt lệ chảy dài nơi khóe mắt, đến khi câu cuối “những mong người lâu dài, ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng” vang lên thì nàng dường như đã thông suốt, buông xuôi mọi thứ, nở một nụ cười rưng rưng nước mắt về phía lầu trên, cũng kết thúc tiếng vang cuối cùng của tỳ bà.
Cảm xúc bi thương bị áp lực cùng với những ca từ chờ mong tốt đẹp hòa lẫn vào nhau còn khiến trái tim người ta xúc động hơn cảm xúc đơn thuần.
Sau một lúc lâu, Chung Ly vỗ tay: “Không tệ.”
Y mở lời khiến mọi người xung quanh như bừng tỉnh lại, tiếng khen ngợi vang lên khắp nơi.
Phó Yểu ngồi cạnh Chung Ly cũng vỗ tay. Bài hát này sẽ được rất nhiều người ở tương lai hát, nhưng chắc chắn không một ai có thể hát được giống như nàng ta, mang cả cơ thể đang dần bị cái c.h.ế.t ăn mòn để hướng về ánh trăng.
Cuộc so tài tới đây thì kết quả đã rõ. Kim Thu hoàn toàn áp đảo Hồng Châu và củng cố địa vị đệ nhất ca kĩ của nàng ta ở Tiểu Nguyệt Lâu cũng như sông Tần Hoài.
Sắc mặt Hồng Châu tái nhợt đi, lảo đảo về phía hậu viện.
Nàng biết một trong hai người phải rời đi, nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng người rời đi lại là mình.