TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 70
Cập nhật lúc: 2025-02-01 16:58:39
Lượt xem: 6
Khi nào hắn luyện xong tay nghề thì cũng sẽ trở về tửu lầu Thái An.
Tam Nương đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nói: “Phải, chúng ta đều chỉ là khách qua đường mà thôi.”
Sau khi trở lại Thanh Tùng Quan, Tam Nương tới gặp Phó Yểu: “Giang chưởng quầy đi rồi.”
“Ừ.” Phó Yểu lấy vò rượu và hai cái đùi cướp được từ chỗ Chung Ly ra: “Hai người bọn họ đúng là không do dự tẹo nào, nói về là về.”
Tam Nương nghĩ một chút, nói: “Có lẽ Giang chưởng quầy cảm thấy cứ dây dưa như thế mãi cũng không hay, cho nên mới chọn cách tha thứ.”
“Tha thứ?” Phó Yểu ngẩng đầu nhìn nàng ta.
“Ừ. Tha thứ cho đối phương cũng là tha cho chính mình. Thay vì sống trong hận thù cả đời thì không bằng cho hắn một cơ hội, mọi người đều vui.” Tam Nương nói.
“Có vẻ như chuyến đi tới chùa Đại Từ Ân giúp ngươi nghe được không ít kinh Phật, nói câu nào câu nấy đều đầy đạo lý.” Phó Yểu cười nhạo, vò rượu trong tay cũng nứt theo: “Nhưng có một số người không xứng được tha thứ.”
“…” Tam Nương nhìn mảnh sứ đầy đất, im lặng một lúc mới nhỏ giọng nói: “Quan chủ, vò rượu này có thể bán một ngàn lượng đấy…”
“…” Cơ thể Phó Yểu cứng đờ, bực bội mắng một tiếng: “Trước sau gì ta cũng sẽ lấy lại hết từ bọn chúng!”
Tam Nương không hỏi bọn chúng là ai, nhưng người có thể khiến quan chủ c.h.ế.t đi sống lại cũng không tha thứ được thì có lẽ đã từng làm chuyện rất độc ác.
…
Sau hôm đó, cả ngày đạo quan đều yên tĩnh, Triệu Hưng Thái không phải người thích nói chuyện, lúc nào cũng chỉ biết ru rú trong phòng bếp, hai “người” còn lại thì lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần, không thấy bóng dáng. Ngày qua ngày, cứ trời tối là bọn họ lại vội vã chạy tới Kim Lăng nghe hát, bán đồ ăn.
Tới tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng lên, hai bên bờ sông Tần Hoài cũng xuất hiện một đống y phụ tên là ánh trăng, bao gồm một chiếc váy dài tới n.g.ự.c và một chiếc áo dài màu trắng bên ngoài.
Chiếc áo đó được may bằng loại vải hơi trong suốt, cứ như giao tiêu của giao nhân vậy, mặc vào là sẽ loáng thoáng thấy đường cong xinh đẹp của cơ thể sau lớp vải, người người đều thích.
“Y phục này không tệ.” Phó Yểu thấy mình cũng nên đổi một bộ y phục khác, thế là hiếm khi không đi thẳng tới Tiểu Nguyệt Lâu mà ghé vào một hàng tơ lụa gần đó: “Các ngươi cứ mua thỏa thích đi, Chung Ly trả tiền.”
Nhưng bọn họ vừa vào tiệm y phục đã thấy nha hoàn bên cạnh Kim Thu.
“Phó cô nương?” Kim Thu bất ngờ, ánh mắt nàng ta hơi dừng lại trên người Chung Ly một chút, thẹn thùng nói: “Chung Ly công tử, không ngờ lại trùng hợp tới vậy.”
Chung Ly cũng không để ý tới nàng ta, Phó Yểu lạnh nhạt chào một tiếng rồi đi chọn y phục với Tam Nương và Triệu Hưng Thái.
Hàng tơ lụa mà bọn họ tới là nơi lớn nhất ở Kim Lăng, hàng hóa ở đó không chỉ tốt nhất mà cả giá cả cũng cao vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-70.html.]
Nhưng Phó Yểu là ai cơ chứ? Chỉ cần là đồ nàng nhìn trúng, tiền bạc không thành vấn đề. Đằng nào thì nợ nhiều nữa cũng là nợ, dù thiếu mấy vạn lượng hay mấy chục vạn lượng cũng chẳng sao, trước sau gì thì vẫn phải trả từ từ.
Thế là Kim Thu trơ mắt nhìn những thớt tơ lụa như cống phẩm, màn sa như ánh trăng, giao tiêu như trân châu bị Phó Yểu chọn mua, Chung Ly bên cạnh thì vô cảm rút một xấp ngân phiếu ra trả tiền.
Phó Yểu mua vải xong thì dẫn mọi người tới tòa lầu bên cạnh, Kim Thu vốn nên từ biệt nhưng nàng ta lại có hơi tò mò.
Thế là nàng ta ở lại hàng tơ lụa khoảng một khắc, sau đó mới thấy Phó Yểu ra ngoài, thị nữ và tùy tùng phía sau nàng ôm một đống hộp lớn hộp nhỏ và cả vẻ mặt tươi cười của chủ nhân cửa hàng bên cạnh.
Kim Thu thấy thế thì trái tim đập thình thịch. Nàng ta tất nhiên không nghĩ tới vị Phó cô nương mặc một thân y phục rẻ tiền lại có nhiều tiền đến vậy.
“Tiểu Hồng, ngươi đi hỏi thăm lai lịch của vị Chung Ly công tử kia thử xem.” Kim Thu nói.
Các cô nương sống trong thanh lâu như các nàng không có nhiều con đường để lựa chọn, phần lớn đều cố gắng tìm một người để được chuộc thân nhân lúc còn trẻ tuổi, còn nhan sắc.
Kim Thu cũng không phải không có ý này, chỉ là trước giờ nàng ta được mọi người theo đuổi rất nhiều, lại có danh xưng đệ nhất ca kỹ của sông Tần Hoài, cho nên ánh mắt rất cao, chướng mắt mấy người bình thường.
“Vâng.” Tiểu Hồng nghe lệnh.
Tiểu Hồng bám theo sau bọn họ suốt dọc đường, cũng thấy bọn họ mua sắm suốt, nàng mệt tới mức thở hồng hộc.
Nàng không biết có phải do bản thân chưa ăn trưa không mà lúc này lại thấy hoa mắt chóng mặt, đành phải ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi.
“Cô nương vẫn ổn chứ?” Lúc này có người hỏi thăm nàng.
Tiểu Hồng vừa ngẩng đầu đã thấy người hỏi thăm là tùy tùng bên cạnh Phó cô nương, nàng nhìn sau lưng hắn thì thấy đám người của Phó cô nương đều đang nhìn nàng.
“Không, không sao hết.” Tiểu Hồng vội vã đứng lên, nhưng nàng mới nhích người thì cơ thể đã ngã ngồi xuống lại.
“Sắc mặt của cô nương rất kém.” Triệu Hưng Thái quan tâm nói. “Không sao đâu, là do lúc trưa không ăn gì nên mới thế.” Tiểu Hồng đáp.
“Chỗ ta có ít thức ăn này.” Triệu Hưng Thái đưa điểm tâm mang theo bên người cho nàng: “Cô nương cứ ăn trước một ít đi đã. Lúc nãy ta thấy cô nương vẫn còn đi theo cạnh Kim Thu cô nương mà, sao lại tới đây rồi?”
“Ta…” Tiểu Hồng nhanh trí nói: “Kim Thu tỷ tỷ bảo ta tới hỏi Phó cô nương tối nay có đến nghe hát hay không?”
“Tối nay không đi.” Phó Yểu đáp: “Dù sao đi cũng không nghe được.”
Tiểu Hồng không hiểu, nhưng hiện tại nàng đã bị bại lộ nên cũng chẳng dám ở lại, đành phải tạm biệt bọn họ rồi rời đi.
Tối hôm đó, Phó Yểu không tới. Còn Kim Thu mặc y phục lộng lẫy chuẩn bị tham dự yến tiệc thì lại phát hiện một chuyện khiến nàng ta hoảng sợ – nàng ta mất giọng rồi.