TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 69
Cập nhật lúc: 2025-02-01 16:58:37
Lượt xem: 3
Dương Anh rời đi lúc nào thì phu thê Dương thị không biết, chỉ là sáng ngày hôm sau, cái chân mất cảm giác của Giang chưởng quầy đã cử động lại được.
Giang chưởng quầy véo mạnh lên đùi một cái, ngay khi chắc chắn chân của mình đã bình thường trở lại thì lập tức nhớ ra, hôm qua Dương Anh đã tới đạo quan.
Nàng ngỡ rằng bản thân mình không phải là một người đa sầu đa cảm, nhưng lúc này trái tim nàng cuối cùng cũng cảm thấy thật bình yên.
Ít ra Dương Anh vẫn chưa tới nỗi hết thuốc chữa.
Dương đầu bếp lúc này cũng tỉnh lại, thấy nàng ngồi bên cạnh thì lập tức xoa mắt hỏi: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Bầu trời bên ngoài chỉ mới hửng sáng, đạo quan của họ lại ít người nên không cần dậy sớm nấu cơm, có thể ngủ thêm một chút.
“Không ngủ được.” Giang chưởng quầy nhìn phu quân: “Chân ta khỏe lại rồi.” Nàng vừa nói vừa nâng chân lên: “Huynh xem, đã cử động được rồi.”
“Thật sao?” Dương đầu bếp nhảy dựng lên, đỡ chân nàng mà quan sát một hồi: “Thật sự cử động được rồi? Quan chủ đã đổi tính rồi sao?”
“Huynh thấy quan chủ đổi tính thật à?” Giang chưởng quầy hỏi ngược lại hắn.
Dương đầu bếp gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Vậy để huynh hỏi câu khác?” Hắn thay đổi câu hỏi: “Thế thì tại sao…”
“Là Dương Anh.” Giang chưởng quầy biết chuyện đã tới này thì cũng khôn cần phải đợi một năm nữa: “Khi chúng ta rời khỏi Thủy thành vào năm ngoái, Dương Anh bị người khác vu oan cho tội hạ độc c.h.ế.t người, không những mất tửu lầu mà chính hắn ta cũng bị phán tội c.h.é.m đầu. Tất cả chuyện này ta đều biết hết, nhưng lại không nói cho huynh hay, cũng không định nói cho người khác.
Khi thấy Đỗ huyện lệnh vào năm nay thì ta biết cơ hội cứu Dương Anh đã tới, nhưng dân chúng bần hàn như chúng ta sao có thể nhúng tay vào chuyện này được, thế nên ta đã cầu xin quan chủ giúp đỡ. Ngày hôm qua, Dương Anh được thả. Nhưng hắn dường như đã biết hết mọi chuyện, hôm qua hắn mới tới đạo quan, hôm nay chân của ta đã khỏi. Huynh cũng biết là quan chủ chưa từng làm mấy chuyện không được lợi mà.”
Dương đầu bếp nghe xong, ngồi im trên giường một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: “Ý muội là…”
“Ừ, Dương Anh chắc là đã giao dịch với quan chủ rồi.” Giang chưởng quầy đáp.
Dương đầu bếp ngã người dựa vào trụ giường, đột nhiên phải tiếp nhận nhiều chuyện như thế khiến hắn vẫn chưa kịp bình tĩnh lại. Nhưng hắn không thể trách thê tử của mình đã giấu hắn được, điều hắn có thể làm chỉ là tự trách bản thân mình mà thôi: “Chỉ tại ta không tốt, tại ta vô dụng.”
Nếu nhi tử biết sai rồi sửa như vậy thì đã chứng tỏ bản chất của hắn không xấu.
“Lúc trước ta không nên lơ là chuyện dạy dỗ hắn, để bây giờ hắn thành ra như này.” Dương đầu bếp nói: “Cũng là do ta vô dụng, không thể quản lý tốt chuyện trong nhà, khiến muội phải chịu uất ức.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-69.html.]
“Không, ta cũng có phần sai.” Giang chưởng quầy cười khổ: “Lúc ta mới đi theo huynh đã biết đứa nhỏ này không thích mình. Nhưng lúc đó ta không muốn để ý dạy dỗ hắn, cứ cố ý né tránh hắn, bây giờ nghĩ lại thì thật ra ta cũng không phải kẻ vô tội.”
Có rất nhiều chuyện, lúc xảy ra chẳng ai có thể nhìn nhận được rõ ràng, mà chỉ khi tất cả đã đi đến kết thúc mới nhớ lại rồi tự trách chính mình.
Trong lúc phu thê hai người đang nói chuyện thì vang lên tiếng gõ cửa: “Dương thúc, Giang chưởng quầy, ta vào được không?”
Là giọng của Tam Nương.
“Mời vào.” Giang chưởng quầy nói xong thì lập tức rời khỏi giường, đúng lúc nàng cũng có chuyện muốn hỏi Tam Nương.
Tam Nương vừa đi vào, Giang chưởng quầy đã nói: “Tam Nương, hôm qua Dương Anh nói gì với quan chủ thế?”
“Giờ quan chủ đã có thể tự mình đi ra ngoài được rồi.” Tam Nương đáp.
Cũng có nghĩa cái giá mà Dương Anh phải trả là cả đôi chân.
Mặc dù Dương đầu bếp đã có chuẩn bị sắn, nhưng khi nghe được đáp án thì vẫn choáng váng: “Không còn chân nữa, sau này hắn phải làm sao đây…”
Lúc trước là vì quá đỗi tuyệt vọng nên hắn mới chọn cách đoạn tuyệt quan hệ, nhưng điều này không có nghĩa là hắn không còn chút quan tâm nào tới nhi tử của mình.
“Phải, ta còn tưởng hắn sẽ đổi thứ khác, vậy mà không ngờ rằng…” Giang chưởng quầy mím môi: “Đa tạ cô, Tam Nương.” Nàng quay đầu nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của phu quân rồi nói: “Ai cũng nên có cơ hội được tha thứ. Dương đại ca, chúng ta về tửu lầu Giang Nguyệt đi. Còn hai mắt của ta…”
“Quan chủ nói ngươi có thể dùng tạm.” Tam Nương nói: “Nếu muốn đi thì cũng không cần chào tạm biệt gì cả, làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của ngài ấy. Dù sao sẽ có lúc gặp lại.”
Giang chưởng quầy không ngờ quan chủ đã tính hết mọi chuyện, nàng xoay người về phía chủ quan để tạ ơn rồi mới bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Tới khi dọn dẹp xong thì Triệu Hưng Thái ở cạnh cũng đi tới.
Mặc dù Phó Yểu đã nói là không cần chào tạm biệt, nhưng phu thê Dương thị vẫn dập đầu ba cái trước tượng Tam Thanh, sau đó mới xuống núi.
Triệu Hưng Thái và Tam Nương tiễn bọn họ tới tận chân núi, mãi đến khi bóng dáng hai người biến mất sau cửa thôn thì Triệu Hưng Thái mới nhìn về phía mặt trời đang ló dạng ở chân trời: “Đi thôi, mặt trời sắp lên rồi.”
“Ừ. Từ giờ đạo quan chỉ còn lại mình ngươi, mong ngươi không thấy cô đơn.” Tam Nương nói.
“Không phải còn có tỷ và quan chủ nữa sao?” Triệu Hưng Thái nói: “Hơn nữa, ta tin rằng về sau sẽ còn có người tới, chỉ là không ở lại lâu mà thôi.” Hắn nói tới chữ “lâu” thì than thở: “Thật ra ta cũng chỉ là một vị khách qua đường.”