TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 63

Cập nhật lúc: 2025-02-01 16:54:25
Lượt xem: 8

Thủy Huyện chỉ rộng có bấy nhiêu, nên tin tức tân huyện lệnh muốn điều tra lại án oan nhanh chóng trở thành đề tài để mọi người ở đầu xóm cuối hẻm bàn luận xôn xao. Phương Nhị hiện đang bán điểm tâm của Thanh Tùng Quan đi khắp nơi nên tất nhiên cũng nghe được.

Hắn biết thân phận của Giang chưởng quầy và Dương đầu bếp, nhưng trước đó Giang chưởng quầy đã dặn trước là không được nói bất kì chuyện gì dưới núi cho Dương đầu bếp nghe, thế nên khi nghe được tin tức cũng chỉ lén lên núi nói cho Giang chưởng quầy.

Ngay lúc Phương Nhị đang báo lại cho Giang chưởng quầy thì Phó Yểu và Tam Nương bên trong cũng nghe rõ mọi chuyện.

“… Vị đại nhân này thật là…” Tam Nương không biết phải nói sao, nàng ta không hiểu chuyện điều tra phá án nhưng cũng biết không nên rút dây động rừng: “Có khi nào ngài ấy tìm được chứng cứ gì rồi không?”

Tóm lại, nếu ông ta để lộ ý định như vậy thì huyện úy chắc chắn sẽ đề phòng, làm ồn ào đến mức này cũng chỉ khiến ông ta rơi vào thế bị động mà thôi.

“Cho nên mới nói, có một số người bị trục xuất không phải là không có lý do.” Phó Yểu ghét bỏ nói.

Giống với sự lo lắng của Tam Nương, Đỗ huyện lệnh cứ ngỡ bản thân đã nắm được sai phạm của huyệt úy, bắt đầu chăm chăm muốn lật lại bản án của Dương Anh.

Nhưng vụ án này đã xảy ra hơn nửa năm, trước không nói tới việc người c.h.ế.t đã sớm biến thành thây khô, đầu bếp trước đó cũng đã bị bắt đi sung quân, ngay cả tìm cũng không tìm được thì sao có thể đối chiếu khẩu cung. Người còn lại chỉ có mỗi ông chủ của tiệm thuốc thì lại một mực chắc chắn là Dương Anh mua thuốc, khiến vụ án này hoàn toàn lâm vào bế tắc.

Huyện lệnh lúc này ầm ĩ lật lại bản án, huyện úy tất nhiên không thích thú gì, thế là hắn ta giả bệnh xin nghỉ, không quan tâm chuyện trong huyện thành nữa. Huyện úy vốn quản lý toàn bộ những chuyện trị an và trộm cướp trong một huyện, nay hắn ta đình công thì bọn trộm cướp bắt đầu trắng trợn cướp đoạt bên ngoài, khiến người dân oán trách không thôi.

Nếu như Đỗ huyện lệnh là một người có thủ đoạn thì không nói, nhưng ông ta tất nhiên không có khả năng này. Trong huyệt nha lúc này mây đen giăng kín, thái độ của đám quan nha cũng thay đổi, có chuyện gì đều chỉ bẩm báo với huyện thừa. Lúc Đỗ huyện lệnh hỏi tới thì huyện thừa chỉ nói một câu “Chuyện nhỏ như thế này sao có thể làm phiền tới Huyện Tôn đại nhân” để đuổi khéo ông ta đi.

Đỗ huyện lệnh làm chuyện gì cũng không được, đụng tới đâu cũng bị cản trở nên cuối cùng đành phải nghe theo ý kiến của bằng hữu tốt, hạ thấp thân phận, mang theo lễ vật với một bụng tức giận tới thăm huyện úy.

Hành động này của ông ta khiến người ngoài nhanh chóng biết được Huyện Tôn không làm gì được huyện úy. Cuộc so tài này ông ta đã thua.

Huyện úy quay lại phủ nha với vẻ mặt hồng hào, Dương Anh cũng bị đưa vào tử ngục. Đỗ huyện lệnh thì cảm mặt mũi đã không còn, thế là lại lấy cớ thể nghiệm và quan sát dân tình để dẫn theo bằng hữu tốt đi ngao du sơn thủy, tránh mặt đám người kia.

Khác với lần trước, lần này Đỗ huyện lệnh đi với một tâm trạng u ám hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-63.html.]

Bằng hữu tốt của ông ta thấy thế thì nói: “Không thì huynh vẫn nên từ quan đi thôi.”

Vẻ mặt Đỗ huyện lệnh lập tức chuyển thành bất mãn: “Ngay cả Tôn Hạc huynh cũng xem thường ta.”

Tôn Hạc cười: “Thế thì huynh định xử lý chuyện trước mắt thế nào? Cả huyện thừa lẫn huyện úy huynh đều không thể làm gì được, giờ bọn họ gần như đã ngăn cách với huynh, người dưới cũng không ai nghe huynh thì huynh phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ kéo dài như thế?”

Đỗ huyện lệnh không biết đáp lại thế nào, chỉ đành thở dài nói: “Sao lúc trước ta lại không thấy làm quan khó đến vậy chứ?”

“Chức quan trước của huynh chỉ là một chức quan nhàn tản.” Tôn Hạc nói thẳng: “Cả ngày huynh chỉ cần đội mão quan là được, thế nên mới thấy nhẹ nhàng. Hiện giờ huynh lại quản lý cả một huyện thành, mặc dù so ra thì không bằng địa vị trước kia, nhưng ít nhất là có thực quyền.” Hắn nói tới đây thì hơi ngừng lại: “Nhưng mà giờ xem ra, chút quyền lực này của huynh có lẽ cũng không dùng được.”

“Tôn Hạc huynh, huynh nói thật đi, có phải ta rất kém cỏi không?” Đỗ huyện lệnh hỏi.

Tôn Hạc suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng nói: “Lời thật của ta có lẽ huynh không muốn nghe.”

“Vậy thì thôi.” Đỗ huyện lệnh cười khổ, ông ta hiểu ý tốt của hắn.

Hai người đi dọc theo con đường lát đá xanh, Đỗ huyện lệnh không có tâm trạng xem cảnh vật xung quanh, nhưng một lúc sau bọn họ thấy một tòa đạo quan.

Đỗ huyện lệnh thấy đạo quan là lại nhớ tới chuyện lần trước bị nhốt ngoài cửa, cũng vì ngày hôm đó nên mới có những chuyện sau này.

“Chúng ta quay về thôi.” Ông ta không muốn vào đạo quan này.

Thế nhưng tòa đạo quan này không giống tòa đạo quan trước, hương khói ở đây rất thịnh vượng, ông ta còn chưa rời đi đã bị người khác thấy được.

“Huyện Tôn đại nhân? Sao ngài lại tới đây?” Người nọ thấy ông ta thì vui mừng vô cùng, Đỗ huyện lệnh cũng không thể lập tức rời đi.

Khác với lúc ở trong phủ nha, Đỗ huyện lệnh dù sao cũng là quan phụ mẫu, huyện úy và huyện thừa có lẽ có thể ngăn ông ta nhưng dân chúng bình thường thì lại không dám, cả thương nhân cũng còn phải tìm cách nịnh nọt ông.

Ví dụ như người trước mặt này là một vị phú thương có danh vọng trong huyện. Vị thương nhân này rất giỏi nhìn mặt đoán ý, nói nhiều lời hay ý đẹp khiến Đỗ huyện lệnh dễ chịu vô cùng, sau đó thì cứ vậy mà vào trong đạo quan ngồi nghỉ.

Loading...