TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 61

Cập nhật lúc: 2025-02-01 16:53:02
Lượt xem: 7

Chuyện trong phủ Hoàng viên ngoại có quỷ được lan truyền ra ngoài. Đám quỷ trong phủ nghe được chuyện này thì lại càng hoành hành hơn.

Chỉ cần trời tối là nha hoàn trong phủ lại đột nhiên bị vấp ngã, hoặc nửa đêm nghe thấy tiếng người cười nói xung quanh. Những người yếu bóng vía còn thấy có bóng người đi qua đi lại.

Vốn Hoàng viên ngoại không tin những điều này, nhưng tới khi lão ta trơ mắt nhìn chiếc bình quý giá của mình đột nhiên rơi xuống đất vỡ tan tành thì cuối cùng cũng phải nhờ người tới Thiên Đạo Quan nổi tiếng nhất Thủy Huyện, mời quan chủ Thiên Đạo Tử tới xem xét.

Mỗi đạo quan đều có tín đồ riêng, đây cũng là nguồn thu nhập chính của đạo quan, cho nên đạo sĩ trong đạo quan đều cố gắng để duy trì quan hệ tốt với các khách hành hương ra tay hào phóng.

Hoàng viên ngoại là một trong những tín đồ của Thiên Đạo Quan. Hiện giờ Hoàng viên ngoại có việc cần nhờ, quan chủ tất nhiên không thể từ chối.

Lúc Thiên Đạo Tử tới Hoàng trang viên đã thấy ba bốn tên ăn mày ngồi ngay góc tường âm u của cửa chính, vừa đổ xúc xắc vừa la hét rất vui vẻ.

Thiên Đạo Tử thầm nghĩ đây hẳn là đám quỷ đang giở trò nên quát lớn, đang định thu phục thì bọn họ đã cười hì hì rồi xuyên vào tường.

Thiên Đạo Tử tức giận vô cùng, lập tức đuổi theo, ai ngờ hắn vừa vào trong đã thấy ở hàng lang, dưới tán cây… tất cả những nơi mà ánh sáng mặt trời không chiếu tới đều có không ít “người” đang ngồi chơi cờ, đá cầu rất vui vẻ.

Bọn họ thấy hắn cũng không sợ hãi, có kẻ còn to gan giơ tay chào hỏi.

Thiên Đạo Tử khiếp sợ, hắn không ngờ trong Hoàng trang viên lại có nhiều quỷ quái đến vậy.

Hắn không phải là một đạo sĩ có thuật pháp cao siêu, đụng phải vài con quỷ nhỏ yếu ớt còn đỡ, nhưng nếu cùng lúc lại gặp được nhiều đến vậy thì thật sự không thể đối phó nổi.

Hơn nữa, nhiều quỷ quái như vậy không thể đột nhiên mà tập trung hết tại một chỗ được, phía sau chắc chắn có người giật dây, thế thì hắn càng không thể làm gì được.

Hắn chỉ muốn kiếm tiền mà thôi, không muốn giao cả tính mạng của mình ra.

Thiên Đạo Tử làm một lần pháp sự với tâm trạng “người khác c.h.ế.t chứ mình không thể chết”, xong việc thì cầm tiền chạy biến, lòng thầm thề về sau sẽ không bao giờ dính dáng gì tới Hoàng trang viên này nữa.

Ở một nơi khác, sau khi Đỗ huyện lệnh được ăn món vịt sốt chua ngọt ở Thanh Tùng Quan một lần thì lúc viết thư cho bằng hữu, khoe khoang với người đó một hồi.

Ai ngờ bằng hữu của ông ta lại là một con Thao Thiết*, mới nghe ông ta khen món đó là đã lập tức chuẩn bị hành trang, ngồi thuyền đi đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-61.html.]

*Thao Thiết: Đại khái là một con hung thú, không phải người, chi tiết thì search google nha!

Đỗ Huyện Tôn không ngờ bằng hữu nói tới là tới, ông ta cũng vui vẻ dẫn người đó lên núi Nhạn Quy một lần.

Lần này Đỗ huyện lệnh cũng không gióng trống khua chiêng mà đi như lần trước, chỉ dẫn theo vài tùy tùng và bằng hữu tới Thanh Tùng Quan.

Lúc bọn họ tới gần cổng chính thì người của đạo quan lại đóng cửa ngay trước mặt họ, cho họ ăn món bế môn canh.

Sắc mặt Đỗ huyện lệnh lập tức thay đổi, đây là lần đầu tiên ông ta bị người ở nơi hương dã này đối xử như vậy.

Lí chính và sư gia đi theo cũng thay đổi sắc mặt, lí chính vội chạy lên gõ cửa, tức giận nói: “Mau mở cửa ra! Đây là cách các ngươi đãi khách sao?”

Bên trong có giọng nữ truyền ra: “Đạo quan của ta chỉ từ chối tiếp đãi những kẻ ăn không ngồi rồi như Đỗ huyện lệnh đây.”

Câu này khiến sắc mặt mọi người càng tệ hơn, nhưng Đỗ huyện lệnh tuổi tác cũng không còn trẻ nữa, đoán được nữ tử nói câu này chính là người đã viết bảng hiệu của đạo quan, cho nên ông ta cố kìm sự tức giận của mình lại: “Tại sao cô nương lại nói thế?”

Phó Yểu và Tam Nương đang đánh cờ trong đạo quan, nàng bình tĩnh nói: “Xin hỏi Đỗ đại nhân nhậm chức từ khi nào? Suốt mấy tháng qua, ngoài việc du sơn ngoạn thủy thì đã làm được việc gì có lợi cho dân chúng chưa?”

Đỗ huyện lệnh không biết nói gì.

Ông ta bị trục xuất tới Thủy Huyện nên tâm trạng lúc nào cũng buồn bực, thế nên mới phải gửi gắm tình cảm với núi non, không muốn mệt mỏi vì công văn ở huyện nha. Nói trắng ra là ông ta thật sự không hề xem xét.

“Đỗ đại nhân cảm thấy bản thân có tài nhưng không gặp thời, nghĩ rằng hoàng thượng tin lời gièm pha của kẻ gian nên mới trục xuất ngài tới đây, trong lòng ngài đau buồn nên mới không quan tâm tới chính sự. Nếu đã thế thì sao ngài không từ quan về quê, để người thật sự muốn tới đây có cơ hội tới? Như vậy, ít nhất thì bá tánh ở Thủy Huyện cũng có người để mà trông cậy vào.” Phó Yểu nói tiếp.

Đỗ huyện lệnh nghe xong vừa tức vừa thẹn. Ông ta chưa từng bị người khác chỉ trích như vậy, nhưng đúng là ông ta không thể nào phản bác lại được.

“Chúng ta về thôi.” Bằng hữu kéo ông ta lại: “Sao huynh lại đi chấp nhặt với một tiểu nha đầu.”

Câu này xem như cho Đỗ huyện lệnh một bậc thang đi xuống.

Đỗ huyện lệnh bối rối rời khỏi đạo quan, Tam Nương bên trong lại nhắc tới vị tân huyện lệnh này: “Vị này có vẻ cũng không khiến người ta ghét lắm, ít nhất không dùng tới quan quyền.” Có một số người không những vô dụng mà còn tự cho mình là đúng.

“Theo lời ngươi thì đúng là ông ta không đáng ghét lắm, nhưng làm “đại nhân” thì loại người này lại chính là kiểu đáng ghét nhất.” Phó Yểu nói: “Cả ngày chỉ cảm thấy người khác có lỗi với mình, cũng chưa từng cố gắng vượt qua chuyện gì. Ngay cả Triệu Hưng Thái cũng biết tay nghề là phải rèn luyện đêm ngày mới tích lũy được, cho nên ngày nào cũng chăm chỉ luyện tập, còn ông ta thì lại chỉ ngồi chờ từ trên trời rớt xuống bánh có nhân để mình được no bụng.”

Tam Nương im lặng một lúc, nói: “Hiếm khi thấy ngài nghiêm khắc phê bình một người như thế.”

Loading...