TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 60
Cập nhật lúc: 2025-01-31 10:43:17
Lượt xem: 7
Lúc đầu âm thanh cũng không to, chỉ có vài tiếng nhỏ, nhưng về sau còn có cả tiếng bước chân.
Đạo quan của họ chỉ có ba người sống, bước chân của Dương Sư phụ lúc nào cũng nặng nề còn Giang chưởng quầy lại nhẹ nhàng hơn. Mấy tiếng bước chân bên ngoài lại rất hỗn loạn nên không thể là hai người kia được.
Triệu Hưng Thái đứng dậy, nhẹ nhàng mở hé cửa sổ, hắn nhìn ra ngoài thì thấy vài người đang làm gì đó. Thậm chí hắn còn loáng thoáng ngửi được mùi của cây trẩu.
Chỉ là lúc này hắn lại thấy Phó Yểu ngồi trên nóc đạo quan, vừa uống rượu vừa chống cằm nhìn đám người bên dưới.
Triệu Hưng Thái thấy nàng đã có mặt thì hoàn toàn an tâm.
Khoảng một khắc sau, có một ánh lửa bay vụt qua không trung. Nhờ có ánh lửa này nên Triệu Hưng Thái mới phát hiện xung quanh đạo quan của họ bị chất đầy củi.
Có kẻ muốn phóng hoả thiêu đạo quan!
Khi suy nghĩ này hiện lên đầu thì hắn vội vàng muốn mở cửa cứu hoả, ai ngờ cửa lại bị người ở ngoài khoá chặt, không thể mở ra được.
Lúc này hắn mới nhận ra đám người này không phải muốn thiêu đạo quan, mà là muốn thiêu c.h.ế.t bọn họ?
Đống củi cháy cực nhanh, đợi tới khi Triệu Hưng Thái bò ra khỏi cửa sổ thì bên ngoài đã biến thành biển lửa.
Mùi cây trẩu tràn ngập khắp nơi, ngọn lửa nhanh chóng lan dọc theo cột nhà mà cháy rộng. Triệu Hưng Thái đang định chạy tới nhà bếp múc nước thì phát hiện có gì đó không đúng.
Mặc dù ngọn lửa cháy rất cao rất nóng nhưng lại không hề chạm vào đạo quan một chút nào. Ví dụ như vách tường ngay cạnh phòng hắn, mặc dù bị ánh lửa thiêu đốt nhưng lại không thấy bị sao cả, ngay cả chút màu đen cũng chẳng có.
“Chuyện này… chuyện này là sao.” Hắn hỏi Tam Nương đứng cạnh.
Tam Nương thả tay, sau đó không lâu, Dương Sư phụ và Giang chưởng quầy cũng bò từ cửa sổ phòng mình ra, hỏi chuyện này là sao.
“Có người nửa đêm phóng hoả, muốn thiêu c.h.ế.t chúng ta.” Triệu Hưng Thái lúc nói câu này thì nhìn về phía Giang chưởng quầy.
Hôm nay Giang chưởng quầy xuống núi một lần, tối đã có chuyện xảy ra, điều này cũng trùng hợp quá rồi.
Giang chưởng quầy nhanh chóng hiểu: “Là do ta.” Nàng xấu hổ nói. Nàng không ngờ những kẻ đó lại không kiêng nể gì như vậy, chỉ vì một căn tửu lầu mà muốn lấy mạng của bốn người, giờ còn làm liên lụy tới cả đạo quan.
“Sao thế?” Dương đầu bếp không biết chuyện thì vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ là đám người năm đó?”
Hắn nhớ khi trước, lúc cứu được thê tử thì người nàng bê bết máu.
“Cũng không chắc, ngày mai ta sẽ nhờ người đi điều tra thử.” Giang chưởng quầy chưa có ý định cho hắn biết chuyện của Dương Anh nên chỉ nói vậy.
“Các ngươi đừng lo gì cả, đây là chỗ của quan chủ.” Triệu Hưng Thái ở bên cạnh xen vào: “Cho dù có người tới tìm chúng ta gây phiền toái thì chúng ta cũng sẽ không sao cả. Quan chủ, ta nói đúng không?”
Phó Yểu ngồi trên nóc nhà không để ý tới hắn. Nàng ném bầu rượu đã hết đi, cúi đầu nói vọng xuống bên dưới: “Có người đốt đạo quan của ta, các ngươi muốn làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-60.html.]
Các ngươi?
Triệu Hưng Thái nhìn theo hướng ánh mắt của nàng, chỗ đó rõ ràng chẳng có ai cả.
“Các ngươi muốn báo thù giúp ta? Được rồi.” Phó Yểu ngã người nằm xuống mái ngói: “Thế thì ta giao cho các ngươi đấy.”
Nàng vừa dứt lời, gió lạnh đã nổi lên khắp nơi. Triệu Hưng Thái đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống, sau lưng trở nên lạnh lẽo.
Ngay lúc hắn và phu thê Giang chưởng quầy đang sợ hãi rụt vào nhau thì Tam Nương bên cạnh lại gật đầu về phía không khí, sau đó còn bước sang bên cạnh, dường như muốn nhường đường cho ai đó.
Tam Nương bất đắc dĩ nhìn cả ba rồi nói: “Mấy người đang cản đường đấy.” Ba người: “…”
Ngay lúc bọn họ đang không biết làm gì thì Tam Nương đã lấy ra một lọ chất lỏng, bôi lên mắt cả ba.
Sau đó, lúc bọn họ mở mắt đã thấy rất nhiều “người” trong đạo quan.
Mỗi “người” đều đang cầm một cây củi lửa đi ra ngoài. Một đống cây đuốc cứ thế bay ở trên không, tụ lại thành biển lửa ở trước đạo quan rồi dần đi về nơi xa, cuối cùng biến thành từng đốm nhỏ mất tích trong làn sương mù dày đặc.
“Đông thế sao…” Giang chưởng quầy nuốt nửa câu còn lại vào bụng.
“Các ngươi đừng lo lắng, bình thường không có sự cho phép thì bọn họ không vào đạo quan được đâu.” Tam Nương trấn an: “Giờ mọi chuyện xong rồi thì mọi người quay về ngủ tiếp đi.”
…
Lúc Hoàng viên ngoại ngủ dậy thì đột nhiên thấy không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo hơn hẳn.
“Không lẽ là gió lạnh tháng ba?” Bây giờ đã là tháng tư rồi, đáng ra phải hết gió lạnh rồi mới đúng chứ.
Lão ta thầm nói, ra ngoài thì phát hiện người hầu bên ngoài đều rụt cổ, thậm chí còn có người còn mặc áo khoác mỏng.
“Không biết sao lại thấy lạnh như vậy.” Tới khi lão thấy quản gia thì quản gia cũng mặc thêm vài lớp y phục.
Hoàng viên ngoại cứ nghĩ là vì thời tiết thay đổi bất ngờ nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ mặc thêm y phục rồi đi ra ngoài.
Không ngờ lão chỉ mới bước ra ngoài đã lập tức thấy nóng bức, thế là đành phải cởi bớt áo ra.
Nhưng đến khi lão ta hồi phủ, mới bước chân vào cửa thôi là từng đợt khí lạnh đã dâng lên từ dưới gan bàn chân rồi.
Sự thay đổi này không phải chỉ có mỗi lão ta nhận ra, chỉ cần là người hay ra vào phủ là có thể cảm nhận được. Nhưng lúc này mọi người vẫn chưa để ý lắm, chỉ cho rằng do ánh nắng mặt trời.
Mấy ngày sau đó, quản sự thôn trang cùng với đứa nhỏ sáu tháng tuổi của mình tới đưa đồ, kết quả lúc đi tới cửa, hài tử cứ nhìn chằm chằm lên trên tường ở cửa sau, dường như có người đùa giỡn khiến đứa trẻ bất ngờ bật cười khanh khách.
Hình ảnh này bị đám người hầu nhìn thấy, lúc đầu bọ họ cứ tưởng đây chỉ là trùng hợp, ai ngờ đứa nhỏ cứ cười không ngừng suốt lúc đi, mãi tới khi vị quản sự ôm hài tử tới cũng phải lạnh sống lưng…