TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-01-26 12:26:28
Lượt xem: 27
Mãi mới đợi được tới lúc mặt trời xuống núi, sân nhà Phương gia đã tụ tập khoảng hai mươi người, họ đều muốn đi lên núi để gặp mặt thần tiên.
Trương Lục Nương vốn cảm thấy đông người tới quá sẽ không tốt, nhưng Phương Nhị lại không thấy vậy: “Có quan chủ thì trước sau gì hương khói ở đạo quan cũng sẽ thịnh vượng. Chỉ vài người như thế này cũng bình thường thôi, cứ để họ đi theo.” Sau này sẽ còn nhiều người hơn nữa, chuyện này là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra.
Thế là một hàng hai mươi mấy ba mươi người cùng nhau lên núi vào lúc chiều muộn.
Sau khi tới đạo quan, bọn họ mở cửa ra, thắp một cây nến trước tượng Tam Thanh. Dưới ánh nến, Tam cô nương mặc bạch y xuất hiện trước cửa, đôi mắt cứng đờ của nàng hơi động, cuối cùng nhìn phu thê Hà thợ mộc: “Các ngươi, vào trong.”
Phu thê Hà thợ mộc nhìn về phía Phương Nhị, Phương Nhị vội nói: “Mau đi đi, là quan chủ muốn gặp hai người đấy.”
Phu thê Hà thợ mộc vội vàng đi vào trong.
Trong lúc đợi hai người kia trở ra, phu thê Phương Nhị tự giác đứng trước cửa canh gác, để mọi người chờ hết ở ngoài.
Sau khi phu thê Hà thợ mộc vào trong, đi vòng ra sau tượng Tam Thanh thì lập tức bị một món đồ trang trí hạn chế tầm nhìn.
“Chủ nhân, người tới rồi.” Nữ tử bạch y đứng bên cạnh đồ trang trí mà bẩm báo.
“Ừ.” Người ở sau bình phong đáp lại.
Phu thê Hà thợ mộc nghe tiếng thì định quỳ xuống, nhưng lại phát hiện ra đầu gối mình không cách nào cong xuống được.
“Hai vị không cần hành đại lễ như vậy. Ta họ Phó, các vị có thể gọi ta là Phó quan chủ như Phương Nhị .” Giọng nói vang lên sau bình phong.
“Vâng, vâng.” Hà thợ mộc liên tục vâng dạ, rồi nuốt nước miếng hỏi: “Phó quan chủ, lần này bọn ta lên núi là muốn cầu xin ngài cứu nhi tử của ta. Hai phu thê bọn ta chỉ có duy nhất một hài tử, không có nó về sau chúng ta không biết phải sống thế nào nữa.”
Mỗi khi nhớ tới tình trạng thảm thương của nhi tử là hắn lại không nhịn được, hốc mắt đỏ lên, thê tử bên cạnh đã sớm nghẹn ngào.
Nhưng một câu của nữ tử lại chặt đứt toàn bộ hy vọng của bọn họ: “Ta không cứu được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-6.html.]
Câu trả lời này dường như cũng nằm trong dự đoán của Hà thợ mộc, chỉ là hắn vẫn cố giữ lấy một tia hy vọng, nhưng giờ thì chút hy vọng ấy cũng không còn nữa: “Ngay cả ngài cũng không thể cứu sao…”
“Đã c.h.ế.t lâu vậy rồi, dù là thần tiên cũng không cứu nổi. Nhưng mà, ta có thể giúp các ngươi mang thai hắn thêm lần nữa, mười tháng sau hắn vẫn sẽ là nhi tử của các ngươi. Chỉ là các ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện.” Nữ tử từ tốn nói.
Mặc dù giọng nói của nàng vẫn thô ráp như cũ, nhưng lời nói lọt vào tai phu thê Hà thợ mộc lại chẳng khác nào thanh âm của thần tiên.
“Ngài, ngài nói thật sao!” Hà thợ mộc còn chưa kịp bình tĩnh lại thì thê tử của hắn đã vội vàng nói: “Đại Lang thật sự sẽ trở về bên chúng ta sao? Chỉ cần nó có thể trở về, dù là chuyện gì ta cũng đồng ý với ngài, kể cả ngài bảo ta làm trâu làm ngựa cũng được!”
“Làm trâu làm ngựa thì không cần. Các ngươi cũng thấy đó, chỗ ở của ta có hơi rách nát, vừa hay các ngươi lại là thợ mộc. Chỉ cần các ngươi chịu giúp ta sửa chữa lại đạo quan, chuyện ta đồng ý với các ngươi sẽ thành sự thật.” Nữ tử nói xong, không đợi bọn họ trả lời đã nói tiếp: “Việc tu sửa đạo quan cần một khoản tiền không nhỏ, vậy nên các ngươi phải suy nghĩ cho rõ ràng. Tam nương, tiễn khách.”
“Vâng.”
Sau đó, phu thê Hà thợ mộc không tự chủ được mà đứng thẳng dậy, đôi chân như không nghe lời bước ra ngoài.
Mãi tới khi đi tới cạnh cửa, bọn họ mới dừng lại được. Các thôn dân chờ đợi bên ngoài xông tới, vội vàng dò hỏi kết quả. Phu thê Hà thợ mộc liếc nhìn nhau, muốn há miệng nói nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Phương Nhị thấy vậy liền bảo: “Đi thôi, xuống núi rồi nói.” Đám người tới nhanh, đi cũng nhanh.
Ngọn nến trong đạo quan thấp thoáng sáng lên, nhưng lúc này, bên trong đạo quan đã từ hai người biến thành ba người.
Đằng sau bức bình phong, nữ tử nhìn tiểu hài tử im lặng đứng trước mặt, vừa cắt giấy vừa hỏi: “Ngươi nói xem, phụ mẫu ngươi liệu có đồng ý giao dịch này không?”
Sau đó nàng lại tự hỏi tự đáp: “Chắc là sẽ không đồng ý đâu, mặc dù bọn họ đã lớn tuổi nhưng sinh thêm một hài tử nữa thì vẫn được. Một khi đệ đệ hay muội muội của ngươi được sinh ra thì vị trí của ngươi trong lòng bọn họ chắc chắn sẽ bị thay thế, bọn họ không cần phải tốn một số bạc lớn như vậy chỉ để làm ngươi quay về. Hơn nữa, ngươi còn không biết nghe lời.”
Tiểu hài tử kia cuộn tròn trong góc phòng, nghĩ tới hình ảnh vui vẻ hòa thuận khi đệ đệ hoặc muội muội sinh ra, nhịn không được mà khóc nức nở.
Tiếng khóc của hắn làm nữ tử nhíu mày: “Quả nhiên tiểu hài tử đúng là không thể khiến người ta thích nổi. Này, nếu ngươi khóc thì tối nay ta sẽ giúp ngươi có thêm đệ đệ và muội muội, để nương của ngươi mang song thai luôn.”
Chỉ một câu đã thành công khiến tiểu hài tử kia ngừng khóc.
“Mặc cái này vào.” Nàng ném người giấy trong tay qua cho hắn, nói tiếp: “Có bộ quần áo này, hồn phách của ngươi sẽ không tan biến. Nếu phụ mẫu ngươi không cần ngươi nữa thì ngươi có thể ở lại đây làm tiểu nô lệ của ta, trả ơn cứu mạng cho ta.”