TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 59
Cập nhật lúc: 2025-01-31 10:43:15
Lượt xem: 5
Dương Anh giật mình: “Ra là người vẫn chưa biết. Thế cũng tốt, đừng để ông ấy biết.”
“Ngươi không muốn sống nữa à?” Giang chưởng quầy hỏi lại hắn
“Sao mà sống được.” Bị nhốt suốt nửa năm, Dương Anh cũng đã nghĩ kĩ lại mọi chuyện: “Kẻ có ý với tửu lầu nhà chúng ta không tầm thường, nếu bọn họ đã muốn cướp thì có rất nhiều cách. Là do ta ngu dại, không nhìn thấu lòng người nên thành ra thế này cũng là xứng đáng. Sau này người và cha nhất định phải sống thật tốt, cứ coi như không có đứa con này.”
“Đây là những gì ngươi muốn nói sao?” Giang chưởng quầy hỏi: “Không lẽ ngươi quên là ngươi vẫn còn thiếu ta một lời xin lỗi à? Sắp tới mùa thu rồi, sau thu là ngươi sẽ bị mang đi xử trảm. Hôm nay ta tới đây chủ yếu là để nghe được câu xin lỗi trước khi ngươi chết.”
Dương Anh nhìn về phía Giang chưởng quầy lần nữa, thấy nàng nhìn mình với vẻ lạnh nhạt như vậy thì đột nhiên nhớ lại chuyện trước kia, sáng nào hắn thức dậy đều được nàng chuẩn bị cho một chén sữa dê, còn nói rằng cái này tốt cho sức khỏe của hắn.
Nhưng hắn ta lúc nào cũng sợ nàng bỏ độc vào nên toàn đổ hết sữa dê vào chậu hoa.
Dương Anh chậm rãi quỳ xuống, cách lớp cửa tù nghiêm túc dập đầu ba cái với Giang chưởng quầy: “Chuyện trước kia là con có lỗi với người. Cha con từ nay về sau xin nhờ người chăm sóc.”
“Chuyện này thì ngươi yên tâm.” Giang chưởng quầy nói: “Nể tình câu xin lỗi này của ngươi, tới lúc đó ta sẽ nhờ người tới nhặt xác cho ngươi.”
“Dương Anh xin đa tạ người lần nữa.”
Giang chưởng quầy nhìn hắn ta quỳ rạp trên mặt đất cũng không nói tiếp, chỉ xoay người bỏ đi.
Ngay khi nàng ra khỏi nhà giam thì lập tức có người bám theo sau, mãi tới khi nàng ra khỏi thành mới quay lại một tòa trang viên.
“Hoàng viên ngoại, quả nhiên là ả họ Giang kia vào tù thăm tên đó.” Người nọ bẩm báo.
“Hừ.” Hoàng lão gia cười lạnh một tiếng: “Ta biết nàng sẽ tới mà.”
Thủ đoạn của nữ nhân kia cực kỳ đáng gờm, lúc trước khi vẫn còn sống ở trong thành lúc nào cũng sống rất quang minh chính đại. Đến giờ, nếu nàng vẫn còn có thể dựa vào tên đầu bếp kia để được Huyện Tôn đại nhân xem trọng thì lão ta nhất định sẽ gặp rắc rối.
“Nhổ cỏ nếu không nhổ tận gốc thì gió xuân thổi tới sẽ lại đ.â.m chồi nảy lộc.” Lão ta nói xong, mau chóng gọi tâm phúc của mình tới, nói nhỏ vài câu vào tai hắn.
“Vâng, tiểu nhân làm ngay ạ.”
…
Lúc Giang chưởng quầy trở lại đạo quan thì trời đã tối.
Tối nào quan chủ cũng dẫn Tam Nương với Hưng Thái ra ngoài, mãi qua nửa đêm mới về, nàng còn phải đợi thêm một lúc nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-59.html.]
Nhưng tối nay lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chưa tới giờ tý* mà quanh đã nghe thấy tiếng động quanh đạo quan.
*Giờ Tý: 23h-1h
Nàng xách đèn lồng ra xem thì phát hiện quan chủ ngồi kiệu trở về.
“Bình thường giờ sửu* mọi người mới về mà, sao nay lại về sớm vậy?” Giang chưởng quầy hỏi.
*Giờ Sửu: 2h-3h
“Giọng của Kim Thu cô nương hôm nay không tốt, hát không hay.” Tam Nương giải thích.
“Ra thế.” Giang chưởng quầy biết mỗi đêm quan chủ tới Kim Lăng là để nghe một ca kĩ tên Kim Thu hát.
Tam Nương nhìn bộ dạng Giang chưởng quầy không giống với người vừa tỉnh ngủ thì hỏi: “Thế sao chưởng quầy lại ở đây?”
Bình thường lúc bọn họ trở về thì phu thê Giang chưởng quầy đã ngủ rồi.
“Ta…” Giang chưởng quầy nhìn Phó Yểu đi về phía đạo quan, dù không nói mọi người cũng biết.
Triệu Hưng Thái đoán được Giang chưởng quầy muốn gì, hắn chào hỏi xong là lập tức rời đi, Tam Nương cũng tỏ vẻ hiểu chuyện mà theo sau hắn.
Trong đạo quan, Phó Yểu rót chén trà lạnh cho mình, sau khi uống xong nàng mới quay đầu về phía Giang chưởng quầy, hỏi: “Ngươi muốn cứu Dương Anh?”
Giang chưởng quầy cũng không bất ngờ khi bị quan chủ đoán đúng: “Hài tử đó tuy làm cho người ta thấy ghét, nhưng tội lại chưa tới mức phải chết, hơn nữa hắn còn bị oan, nếu cứ trơ mắt nhìn hắn c.h.ế.t oan như vậy thì nửa đời sau của ta cũng không vui vẻ gì.”
“Ngươi đúng là bao dung thật đấy.” Phó Yểu nói: “Nhưng ta không quan tâm. Nếu ngươi trả được thứ ta muốn thì ta có thể thoả mãn nguyện vọng của ngươi.”
“Ngài muốn điều gì?” Giang chưởng quầy hỏi. Lúc trở về thì nàng đã có chuẩn bị sắn.
Phó Yểu vỗ làn váy trống rỗng: “Ta còn thiếu cặp chân. Nhưng cái giá thì chỉ cần một chân là được, nếu ngươi có thể cho ta một chân thì ta sẽ giúp trả lại trong sạch cho Dương Anh.”
Điều kiện này cũng nằm trong dự tính của Giang chưởng quầy: “Được, ta đồng ý.”
Phó Yểu cười: “Vậy là được.”
Sau khi Triệu Hưng Thái dọn dẹp đồ làm bếp xong, định trở về ngủ một giấc, vừa tắt đèn đã nghe được âm thanh lục đục bên ngoài.