TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 58
Cập nhật lúc: 2025-01-31 10:41:48
Lượt xem: 7
Giang chưởng quầy đưa phu thê Hà thợ mộc xuống núi xong thì phát hiện có một đám người đứng trong đạo quan. Từ đằng xa, nàng đã thấy có vài người quen nên thầm kinh ngạc một lúc, rồi lại quan sát thêm chút nữa, thấy có một người thân quen thì lập tức chỉnh lại y phục, đi vào trong đạo quan.
“Ngô bộ đầu?” Giang chưởng quầy giả vờ kinh ngạc nhìn bộ khoái mang đao bên hông, hỏi: “Sao hôm nay ngài lại tới đây?”
Ngô bộ khoái cũng nhận ra Giang chưởng quầy, hắn kinh ngạc đáp: “Hóa ra là Giang chưởng quầy, sao ngươi cũng ở đây? Hôm nay chúng ta đi cùng với Huyện Tôn đại nhân để quan sát với thể nghiệm dân tình.”
“Huyện Tôn đại nhân?” Giang chưởng quầy nhìn lướt qua đám người, ánh mắt ngừng lại trên người vị văn sĩ ở giữa: “Hóa ra là Huyện Tôn đại nhân vừa đến nhậm chức, ta rời huyện thành đã lâu nên tới giờ mới biết chuyện này.”
Hai người nói chuyện với nhau một lúc, Ngô bộ khoái sau khi biết Giang chưởng quầy ở tại đây liền kéo nàng sang bên cạnh: “Huyện Tôn đại nhân vừa đến đây, giờ vừa mệt vừa đói. Chỗ này cũng không có hàng quán gì nhiều nên chỉ đành ở lại đạo quan của ngươi để dùng cơm.”
Giang chưởng quầy lập tức hiểu ý hắn: “Bây giờ ta đi chuẩn bị ngay, cam đoan là Huyện Tôn đại nhân sẽ vừa lòng.”
Nàng nói dứt câu, lập tức đi tìm phu quân với Hưng Thái kêu họ chuẩn bị bàn tiệc, còn mình thì xuống núi tìm thôn dân mua ít đặc sản trong núi, còn thêm vài vò rượu gạo của hương dân.
Mấy đại quan này ra ngoài du sơn ngoạn thủy chủ yếu là để tìm kiếm cái mới lạ, nếu mang thịt cá lên cho bọn họ có khi bọn họ còn thấy không vui.
Quả nhiên, Đỗ huyện lệnh nhìn thấy một bàn cơm trưa toàn là sơn dã thì rất vừa lòng. Ông ta nói: “Sao ta lại không thấy quan chủ của đạo quan?”
Ông ta hỏi là vì đám người Giang chưởng quầy không mặc đồ như đạo nhân.
“Đỗ đại nhân có thể tới đạo quan của các ngươi là cho các ngươi thể diện.” Bên cạnh có kẻ lên giọng: “Các ngươi còn không nhanh chân gọi quan chủ ra đây?”
Bảo quan chủ tiếp khách sao?
Giang chưởng quầy nhìn kẻ không sợ c.h.ế.t kia một cái, đáp: “Quan chủ của chúng ta không có ở trong quan.”
“Nếu không có thì là do chúng ta vô duyên.” Đỗ huyện lệnh cũng không để ý: “Nếu chủ nhân không có ở đây thì chúng ta cứ khai tiệc đi.”
Đỗ huyệt lệnh nếm món vịt sốt chua ngọt, lập tức cảm thán: “Không ngờ ở nơi sơn dã này lại có thể thưởng thức món ngon đến thế, ông trời đúng là đối xử với Đỗ mỗ này không tệ.”
Đợi cả đám người ăn xong hết thì Đỗ huyện lệnh mới gọi Triệu Hưng Thái lên, hỏi hắn có hứng thú làm đầu bếp trong phủ của ông ta không.
Triệu Hưng Thái tất nhiên là lấy lý do học nghệ chưa tinh để từ chối. Đỗ huyện lệnh mặc dù tiếc nuối nhưng vẫn nói: “Vậy nếu về sau ngươi muốn thì hãy tới phủ nha tìm ta.”
Câu này nghe thì sẽ thấy không chút lễ phép, nhưng một huyện lệnh mang theo cả đám người, lấy cớ tìm hiểu dân tình để du sơn ngoạn thủy thì có thể khiêm tốn cỡ nào chứ.
“Đa tạ đại nhân.” Triệu Hưng Thái đáp. Đột nhiên, hắn như cảm nhận được trong đám người kia có kẻ cứ nhìn hắn, nhưng đến khi hắn ngẩng đầu lên thì cảm giác đó đã biến mất.
Ăn xong, đám người Đỗ đại nhân nhanh chóng rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-58.html.]
Giang chưởng quầy đưa bọn họ xuống tận chân núi mới trở về.
Nàng dọn dẹp chén đũa thì đột nhiên nói với Triệu Hưng Thái: “Ngày mai ta muốn vào huyện thành một chuyến.”
Triệu Hưng Thái lập tức hiểu ý nàng: “Ngài muốn gặp Dương Anh?”
“Ừ.” Giang chưởng quầy cũng không chối: “Có những việc chỉ có thể lừa gạt nhất thời, không thể lừa gạt cả đời được. Lúc trước tửu lầu của chúng ta bị để ý là vì Huyện Tôn đại nhân trước đó đã rời đi, ta không còn chỗ dựa, Dương Anh có bị giá họa thì ta cũng không làm gì được. Hiện giờ tân huyện lệnh đã tới, bản án của Dương Anh sẽ có cơ hội được lật lại lần nữa. Ta cần phải tự mình đi gặp mặt nó, xem thử nó có đáng để ta cứu hay không.”
“Chẳng phải các ngươi đã đoạn tuyệt quan hệ rồi sao?” Triệu Hưng Thái hỏi.
“Ta không thể làm ngơ trước một mạng người được. Ngày mai ta sẽ đi xem thử, coi như là tích đức cho mình.”
“Thế thì ngài phải cẩn thận chút.” Triệu Hưng Thái nói, do dự một chút lại bảo: “Người cướp tửu lầu của các ngươi có nằm trong đám người lúc nãy không?”
“Có. Người đó họ Hoàng, trước kia rất hay xích mích với chúng ta. Nhưng ngươi không cần lo, lão không làm được gì đâu.” Giang chưởng quầy nói.
Sáng hôm sau, Giang chưởng quầy lấy cớ mua đồ để xuống núi sớm.
Lúc nàng tới lao ngục ở huyện thành, đưa nha dịch ít bạc mới thuận lợi gặp được người nàng muốn gặp.
Dương Anh bị nhốt nửa năm, không còn bộ dạng kiêu ngạo bướng bỉnh lúc đầu, người hắn bây giờ gầy trơ xương, hai mắt vô hồn, nằm im một chỗ, ngoài việc vẫn còn hít thở thì chẳng khác nào một xác chết.
Giang chưởng quầy đứng ngoài cửa lao được một lúc thì hắn ta mới nhận ra có người đang nhìn.
Đến khi Dương Anh nhận ra người vừa đến là Giang chưởng quầy thì lập tức kinh ngạc khi thấy đôi mắt vẫn còn bình thường của nàng, trong phút chốc hắn còn tưởng mình hoa mắt luôn rồi.
Dù rằng nửa năm qua hắn lúc nào cũng mong đợi phụ thân và kế mẫu có thể tới thăm mình, nhưng hiện giờ gặp được rồi thì lại không biết nên nói gì, thậm chí cả tư cách hỏi về đôi mắt của nàng hắn cũng chẳng có.
Hai người im lặng nhìn nhau, cuối cùng vẻ mặt Dương Anh chợt ảm đạm, hắn dù sao cũng sắp c.h.ế.t rồi.
Giang chưởng quầy nhìn hắn một hồi, nói: “Ta nghe nói bảng hiệu tửu lầu của ta ở chỗ ngươi.”
Dương Anh im lặng kéo bảng hiệu đặt trên giường tới, để bên cạnh Giang chưởng quầy.
“Trả cho ngài.” Giọng hắn ta khàn đặc.
Giang chưởng quầy cũng không nhận lấy: “Không cần. Tửu lầu kia đã không còn nữa, có mang về cũng không dùng được. Ngươi cứ giữ đi.”
Dương Anh im lặng một hồi rồi lại kéo bảng hiệu vào lòng mình.
“Dương đại ca còn chưa biết chuyện của ngươi.” Giang chưởng quầy nói: “Tóm lại, lúc ngươi bị c.h.é.m đầu thì huynh ấy có lẽ cũng chẳng biết mà tới nhặt xác cho ngươi đâu.”