TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 55

Cập nhật lúc: 2025-01-31 10:40:32
Lượt xem: 8

Nam nhân gầy an ủi nữ nhân mập một lúc rồi mới rời khỏi hậu viện. Hai người họ tới đây để cầu con nên phải lạy Quan Âm trước.

Bạch Quả thấy bọn họ đi xa mới hiện thân.

Dù đã xa nhau nhiều năm vậy rồi hắn vẫn cảm nhận được bọn họ.

“Không ngờ phụ mẫu của ta đời này vẫn là phu thê.” Hắn vừa khóc vừa cười nói: “Tốt quá rồi, ta gặp được họ rồi.”

“Bọn họ tới đây để cầu con.” Phó Yểu nói.

“Thế càng tốt.” Bạch Quả nói: “Đời này ta phải báo hiếu cho bọn họ thật tốt.”

“Nếu đời này ngươi muốn đầu thai thành hài tử nhà bọn họ thì có lẽ sẽ có cuộc sống không tốt lắm. Cha ngươi đời này là đệ tử hoàn tục của Thiếu Lâm, nương ngươi thì là nữ thổ phỉ, trong tay cả hai đều từng dính mạng người, mặc dù đã rửa tay chậu vàng nhưng cuộc sống cũng không khá giả mấy, đôi lúc còn phải lo lắng việc bị quan phủ truy bắt, suốt ngày phải trốn đông trốn tây.” Phó Yểu nói.

“Như vậy đúng là không tốt lắm.” Bạch Quả nói: “Đúng lúc để ta chăm sóc bọn họ lúc tuổi già.”

Phó Yểu gật đầu.

Người hơn người chính là ở điểm này, nàng thích Bạch Quả cũng vì tính cách thẳng thắng, phóng khoáng của hắn.

“Có chuyện này ta suy nghĩ hồi lâu, vẫn thấy để ngươi tự quyết định thì tốt hơn.” Phó Yểu nói, đưa cho hắn một quyển sổ hơi ố vàng.

“Gì vậy?” Bạch Quả khó hiểu. “Ngươi xem sẽ biết.”

Bạch Quả mở sách ra, vừa nhìn tiêu đề đã ngẩn người, đến khi xem xong nội dung thì đã hoàn toàn hốt hoảng.

Chuyện Tam Nương có thể nghĩ tới thì tất nhiên hắn cũng đoán được. Ngay cả nhi tử cũng không phải con ruột của Phùng Niên, hắn cũng không có con cái nào khác, trước kia thành thân là vì thương hại số phận của nữ nhân đó, thế nên việc này nghĩa là, thật ra Phùng Niên không hề thay lòng đổi dạ?

Bạch Quả nhớ tới việc hắn không hề thay lòng đổi dạ nhưng lại vì hiểu lầm mà bị cha nương hắn độc c.h.ế.t thì lập tức thấy trái tim mình như bị bóp nát. Hắn rõ ràng vừa quyết tâm sẽ không nhớ tới người đó nữa, sẽ xem người đó như người xa lạ.

“Thế thì sao lão kia lại nói hắn với người khác có tình kiếp tam sinh?” Bạch Quả hỏi, hắn vẫn luôn canh cánh chuyện này.

“Hắn đời trước mới tuổi tráng niên đã bị người hạ độc mà chết, ngay cả sống thọ và c.h.ế.t tại nhà cũng chưa trải qua thì làm gì có may mắn nhiều con nhiều cháu, nói chi tới tình kiếp tam sinh?” Phó Yểu nói.

“Ý ngươi là…” Bạch Quả đã hiểu được, hắn nghiến răng nói: “Tên lừa đảo khốn kiếp!”

“Bây giờ ngươi biết cũng chưa muộn.” Phó Yểu nhắc nhở: “Thế thì giờ ngươi muốn tiếp tục duyên trần với Lê Phùng Niên hay là chuyển thế đầu thai, trả nợ cho cha nương ngươi?”

Nếu chuyển thế đầu thai thì hắn sẽ được làm người lần nữa, toàn bộ ký ức trước kia đều bỏ hết để làm lại từ đầu, cũng chẳng biết còn khả năng nối tiếp duyên trần với Lê Phùng Niên hay không, nhưng nếu hắn không đầu thai thì sẽ có thể ở cạnh Lê Phùng Niên, sẽ lần nữa phản bội ân tình của phụ mẫu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-55.html.]

Chuyện trên đời đa số đều không thể trọn vẹn. Bạch Quả hỗn loạn: “Ta cần nghĩ thật kỹ.” Phó Yểu với Tam Nương đều tỏ vẻ thông cảm.

Bạch Quả suy nghĩ suốt một đêm, tới khi ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu lên chồi non trên nhánh cây, hắn mới đứng dậy nói với Phó Yểu: “Ta nghĩ kĩ rồi.”

Hắn nói xong thì đứng dậy, đi tới trước điện chính.

Duyên phận của hắn với phụ mẫu chỉ có duy nhất lần này, nếu bỏ lỡ thì về sau có lẽ không còn nữa. Còn Phùng Niên, kiếp sau hắn sẽ tới cầu Nại Hà sớm hơn chút chút để chờ đợi.

Phương trượng trong chùa đã nói Phùng Niên kiếp này là người có đại khí vận, hắn sẽ sống rất lâu. Nếu kiếp này hắn vẫn không gặp được thì hắn sẽ đứng ở cầu Nại Hà chờ thêm một ngàn năm nữa, tới khi chờ được mới thôi.

Sau khi quyết định, Bạch Quả cũng không rườm rà.

Lúc hắn tràn đầy quyết tâm đi về phía Đại Hùng Bảo Điện thì đột nhiên cánh tay bị người ta giữ lấy. Hắn xoay người lại thì gặp Lê Phùng Niên cổ có vết thương, đang nhìn về phía hắn với vẻ lạnh nhạt.

Bạch Quả không ngờ là mình còn cơ hội gặp được hắn nên ngơ ra một lúc, rồi lại nhớ đến trước đây còn hiểu lầm hắn thì không nhịn được mà càng thêm đau lòng.

“Ngươi là ai? Sao lại muốn g.i.ế.c ta? Mấy lời hôm đó ngươi nói là có ý gì?” Lê Phùng Niên cũng không chú ý tới cảm xúc của hắn, chỉ liên tục ép hỏi. Sau khi hắn tỉnh lại đã ở chỗ này chờ mấy ngày, cuối cùng cũng chờ được, cho nên có làm thế nào cũng phải hỏi cho ra lẽ.

Nhưng ngay khi dứt câu, hắn lại phát hiện người đối diện đang rơi nước mắt.

“Sao lại khóc?” Hắn hơi tỏ vẻ bực bội, một tên nam nhân mà lại sướt mướt như nữ nhân.

Bạch Quả lau mặt, xoay người dựa gần vào hắn nói: “Nữ nhân đi cùng huynh ngày hôm đó là ai?”

“Chuyện này liên quan gì tới ngươi?” Lê Phùng Niên khó hiểu hỏi lại. “Là vị hôn thê của huynh à?”

“Không phải.”

“Vậy huynh có thích nàng ta không?” Bạch Quả hỏi tiếp. “Liên quan gì tới ngươi.”

“Vậy nghĩa là thích.”

“Không thích.” Lê Phùng Niên thấy người này thật sự bị bệnh, vậy mà hắn lại còn đáp lời một tên như thế.

“Vậy thì hay quá.” Bạch Quả lúc này mới vừa lòng, hắn đột ngột đè Lê Phùng Niên lên cây cột sơn đỏ, dùng môi mình lấp kín môi đối phương lại. Tới khi Lê Phùng Niên phản ứng lại thì đã bị cắn nhẹ một phát lên khóe môi: “Lê Phùng Niên, huynh chờ ta thêm mười sáu năm đi. Mười sáu năm sau ta chắc chắn sẽ tới tìm huynh, tới lúc đó huynh không được thích người khác biết chưa!”

Bạch Quả nói xong thì bước nhanh vào Đại Hùng Bảo Điện.

Lê Phùng Niên hóa đá tại chỗ. Cách chỗ hắn không xa có một cặp phu thê cũng đang ngây người.

Loading...