TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-01-31 10:39:07
Lượt xem: 10

Lúc Giang chưởng quầy dẫn tên chủ nợ vào phòng bếp thì Phó Yểu đang đứng đợi Triệu Hưng Thái mở nắp ra, nàng thấy người đi theo sau chưởng quầy cũng không bất ngờ, nói với nam tử đó: “Ồ, cuối cùng cũng chịu bò ra khỏi nấm mộ của ngươi rồi à.”

“Hôm nay là ngày mà người nào đó hẹn sẽ trả nợ, nhưng vì người đó quá chậm chạp nên ta đành phải tự tới cửa mà đòi nợ.” Nam tử vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Phó Yểu, đồng thời lấy ra một cuốn sổ và bàn tính từ lúc nào không hay.

Phó Yểu: “…”

Nàng vỗ trán, nói: “Xem ta này, dạo này bận quá nên ta quên mất chuyện này.”

“May mắn là quên chứ không phải cố ý không trả.” Nam tử nói dứt câu thì mở sổ sách ra: “Tổng cộng ngươi đã mượn của ta ba vạn bốn ngàn lượng bạc trắng, tính trọn cả gốc lẫn lãi thì là ba vạn bốn ngàn chín trăm chín mươi sáu. Khoảng nợ này ngươi muốn trả cả gốc lẫn lãi hay là chỉ trả lãi trước?”

“Tiền lãi nhiều tới vậy sao?” Phó Yểu xoắn lưỡi: “Ngươi nói thật đi, vàng bạc trong kho của ngươi có được là nhờ cách này đúng không?”

Nam tử nhìn về phía nàng: “Nếu sợ nhiều thì ngươi có thể không mượn.”

“Chậc chậc.” Phó Yểu móc tờ biên lai mượn tiền ra ném lên bàn: “Cho ngươi này. Tổng cộng ba vạn năm ngàn lượng, số dư xem như ta thưởng cho ngươi.”

Nam tử liếc nhìn tờ biên lai vay mượn, từ chối nhận: “Ta cần vàng thật bạc trắng.”

“Tại sao?” Phó Yểu bất mãn hỏi lại: “Chẳng lẽ này không phải bạc hả? Có người nợ tiền ta, ta lại nợ tiền ngươi, vậy thì ta đưa ngươi tờ giấy nợ này, thế chẳng phải là xong rồi sao.”

“Ngươi có thấy điền trang nào dùng giấy nợ để trả nợ chưa?” Nam tử vừa nói vừa khảy bàn tính: “Đừng nói nhiều, hôm nay ngươi không trả được nợ đúng không?”

“Nếu ngươi không nhận tờ biên lai ghi nợ này thì hết rồi.” Phó Yểu nói. “Nếu tiền gốc không trả được, thế còn tiền lãi thì sao?”

“Tiền lãi miễn cưỡng đủ trả số lẻ.” “Mang ra đây.” Nam tử nói.

“Chút bạc đó mà ngươi cũng lấy hả?” Phó Yểu tức giận, ra lệnh cho Tam Nương mang hết số bạc mà nàng thắng được của Triệu Hưng Thái cộng với tiền lãi bán điểm tâm của đạo quan ra.

“Còn nữa.” Nam tử nói.

“Không có.” Tam Nương lật úp hộp đựng tiền lại: “Hết rồi.” “Thế cái rương công đức kia thì sao?”

“…”

“Ngươi đúng là tên cầm thú.” Phó Yểu khinh bỉ: “Ngay cả tiền của thượng tiên Tam Thanh cũng không tha.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-53.html.]

“Xin cho ta nói thẳng, ngươi thiếu ta nhiều bạc như vậy, về sau nếu không trả được thì chỉ có thể dùng tòa đạo quan này để gán nợ. Tới lúc đó đừng nói là tiền trong rương của Tam Thanh, cho dù là tượng Tam Thanh cũng khó mà giữ được ấy chứ.” Nam tử bình tĩnh trả lời.

Thế là rương công đức trước tượng Tam Thanh cũng bị dọn sạch. Từng đồng tiền rơi leng keng xuống bàn phát ra âm thanh rất dễ nghe.

Nam tử đếm tiền xong thì cất vào hộp, nói: “Ở đây có tổng cộng là 36 lượng bạc, cộng thêm 1936 văn tiền. Ta cầm trước, làm tròn rồi trừ nợ cho ngươi sau.”

Thu tiền xong, nam tử nói: “Được rồi, chuyện thứ nhất đã giải quyết xong. Tới chuyện thứ hai, lúc đến đây ta có ngửi thấy mùi rượu rất quen tỏa ra từ phía bếp. Trùng hợp hơn nữa là, mấy ngày nay rượu trong kho của ta thiếu mất mấy vò, vậy nên ta muốn hỏi là hai chuyện này liệu có liên quan gì đến nhau không nhỉ?”

“Không có!” Phó Yểu lập tức chối: “Mấy ngày nay bọn ta toàn ở kinh thành, rượu cũng là mang từ kinh thành về. Hai ta là hàng xóm của nhau đấy, ngươi cứ nghi ngờ như vậy làm ta thấy rất chi là đau lòng đấy nhé.”

“Đừng có ra vẻ quan hệ của ta với ngươi tốt đến thế, ta và ngươi chỉ là chủ nợ và con nợ mà thôi.” Nam tử nhanh chóng phủi sạch quan hệ, hắn nhìn quanh căn phòng một lượt rồi đứng dậy: “Chuyện rượu tính sau, tạm thời ta sẽ không truy xét. Nhưng giờ là ta thấy ngươi thiếu nợ quá nhiều, mà ta thì lại không tin tưởng ngươi chút nào cả, vậy nên từ giờ cứ ba ngày ta sẽ tới nhà lấy tiền một lần, lúc đó ngươi tự giác mà chuẩn bị cho tốt.”

Y nói xong, quay sang nhìn Triệu Hưng Thái đang bưng vịt ra ngoài: “Mặc dù món này không tránh khỏi việc liên quan đến chỗ rượu bị mất của ta, nhưng nể tình món ăn này ta chưa từng ăn qua nên có thể tạm thời không tính toán. Món ăn này bán mười lượng bạc được không?”

Triệu Hưng Thái không phải là người chưa từng thấy tiền, đối với chuyện tiền bạc thì hắn càng muốn cho mọi người trong đạo quan được nếm thử hơn: “Không được…”

“Một trăm lượng.” Nam tử tăng giá. “Này…”

“Một ngàn lượng.”

“Đồng ý!” Triệu Hưng Thái lập tức nói, ngay cả nồi niêu để nấu vịt cũng giao luôn cho y.

Sau khi nam tử nhận lấy liền chỉ tay về phía Phó Yểu: “Nàng ta trả tiền.” Y nói xong thì cất bước rời khỏi đạo quan.

Triệu Hưng Thái mong chờ nhìn về phía Phó Yểu: “Quan chủ…”

Phó Yểu ném tờ giấy ghi nợ tới trước mặt hắn: “Về sau hãy gọi ta là chủ nợ, đa tạ.”

Tạm không nhắc tới vẻ kinh ngạc của Triệu Hưng Thái khi thấy giấy ghi nợ, mọi người đến tận lúc này mới hiểu rõ độ nghèo túng của quan chủ nhà mình.

“Tại sao ngài lại thiếu nhiều bạc tới vậy?” Việc này khiến mọi người không tài nào hiểu được.

Khả năng của quan chủ bọn họ ai cũng thấy qua rồi, một vị cao nhân như thế sao lại thiếu tiền được? Chỉ cần nàng muốn là sẽ có một đống người mang tiền tới cho nàng.

Phó Yểu trả lời mấy câu hỏi này bằng những lời lẽ chính trực nhất: “Bởi vì ta sẽ không vì chuyện cơm áo mà cúi đầu khom lưng, pháp thuật của ta không thể bị hơi tiền làm bẩn được.” Mọi người: “…”

Bây giờ bọn họ đã hiểu rồi, có lẽ đằng sau chuyện này còn có lý do khác.

Loading...