TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 52
Cập nhật lúc: 2025-01-31 10:37:54
Lượt xem: 13
Ngay lúc hắn ngã xuống, ở nơi mà Triệu Hưng Thái không nhìn thấy, một ông lão gần như trong suốt bay ra khỏi cơ thể Dương đầu bếp. Lão mỉm cười về phía Phó Yểu, nói: “Lão đi đây.” Rồi cả cơ thể biến thành từng đốm sáng nhỏ, tan biến ngay trên người Triệu Hưng Thái.
Triệu Hưng Thái lúc này đã ngồi xuống, nếm từng món ăn được làm ra vì hắn.
Ngay khi miếng đầu sư tử đầu tiên được cho vào miệng, không chỉ có mùi vị chua ngọt chảy xuống cổ họng mà còn có một cảm xúc cảm động không biết tên theo vào.
“Mùi vị này… rất quen.” Hắn nhìn món ăn trên bàn, để chúng đưa hắn tìm về ký ức xa xưa.
Cuối cùng hắn đột nhiên nhớ ra, lúc hắn còn nhỏ thường mơ thấy một vị lão gia gia hiền hòa luôn nấu ăn cho hắn. Khi hắn lớn lên thì những ký ức đó tuy vẫn còn, nhưng mùi vị trong mơ thì đã sớm biến mất.
Mà khi này, những mùi vị đó lại xuất hiện ngay trong các món ăn.
Lúc Triệu Hưng Thái nếm hết năm món ăn thì buông đũa, lệ rơi đầy mặt.
Hắn không biết tại sao mình lại khóc, chỉ cảm giác lòng mình như vừa mất đi thứ gì đó.
Tam Nương đứng cạnh nhìn Triệu Hưng Thái khóc trong phòng thì nói: “Ngài để Triệu tiền bối chuẩn bị một bàn tiệc nhỏ cho ngài, đổi lại ngài sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của ông ấy. Nhưng ngài lại nói rằng, người c.h.ế.t nhập vào người sống sẽ tiêu hao linh khí, sau khi rời khỏi thân xác sẽ hoàn toàn biến mất. Câu này của ngài thật sự rất mâu thuẫn.”
Phó Yểu xoay người đi ra ngoài: “Không phải lời nói của ta mâu thuẫn, mà là ông lão kia vốn không tính đi đầu thai.”
“Vậy ngài thì sao, bàn tiệc này ngài định đãi ai?” Tam Nương đi theo nói: “Chủ nhân, ngài không phải là người có tấm lòng hướng thiện, cũng không thể bởi tâm trạng tốt mà dùng một nguyện vọng đổi lấy một bữa tiệc chiêu đãi Tứ thúc và biểu ca của ta được.”
“Không được à?” Phó Yểu cũng không ngừng bước: “Từ lúc ngươi hết nói lắp thì bắt đầu nhiều lời rồi đấy, ồn ào. Mang rượu với đồ ăn lên cho bọn họ, ăn xong thì nhanh đưa bọn họ đi đi.”
Tam Nương ngừng bước, cười đáp: “Vâng.”
Lúc Giang chưởng quầy đưa rượu và thức ăn lên thì Phó Thị Lang lập tức nhận ra nàng. Ông kính một ly rượu với Giang chưởng quầy, Giang chưởng quầy nhanh chóng rời đi.
Sau khi Giang chưởng quầy đi mất, Phó Thị Lang nhìn xung quanh, hỏi: “Trước đó ngươi nói rằng Tam Nương được tìm thấy ở một tòa đạo quan trên núi Nhạn Quy. Đây chính là tòa đạo quan đó sao?”
Liễu Phú Vân bất ngờ hỏi: “Ngài biết à?”
Phó Thị Lang nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ: “Nơi này không giống như đang ở kinh thành. Chuyện lạ thế này mấy ngày nay ta cũng thấy nhiều lần rồi.”
“Ta cũng không ngờ.” Liễu Phú Vân đổ rượu cho ông: “Chuyện của Tam Nương, đa tạ Phó đại nhân.”
“Đó là chất nữ của ta, người phải nói lời cảm tạ là ta mới đúng.” Nhắc tới chuyện này, Phó Thị Lang cũng hơi trầm mặc. Nhưng dù sao ông cũng là người trưởng thành, thoáng chốc đã lấy lại bình tĩnh: “Nếu đời người thật sự có chuyện luân hồi chuyển thế thì với tính tình thiện lương của Tam Nương, có lẽ kiếp sau cũng sẽ đầu thai ở một gia đình tốt.”
“Đúng thế, không chừng chúng ta còn có thể gặp được nàng lần nữa.” Liễu Phú Vân ngẩng đầu uống rượu, chớp mắt mấy lần.
Đợi tới khi cả hai bắt đầu ăn thức ăn, Phó Thị Lang vừa nếm miếng đầu tiên đã kêu một tiếng: “Mùi vị này…”
“Mùi vị này làm sao?”
“Không có gì, chỉ là không ngờ ta lại có thể được thưởng thức lại hương vị này ở nơi đây.” Phó Thị Lang nói: “Năm đó, khi Đại ca cưới cô cô của ngươi, ta cũng có đi theo. Lúc tới Dương Châu thì bụng đã kêu ầm lên rồi, thế là chúng ta đành tùy tiện tạt vào một tửu lầu. Ai ngờ đầu bếp trong tửu lầu đó lại có tay nghề vô cùng cao siêu, đến tận giờ ta vẫn còn nhớ rõ bữa cơm hôm ấy. Không ngờ hôm nay lại được thưởng thức lại ở đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-52.html.]
“Ra vậy.”
Một già một trẻ cũng không có nhiều chuyện để nói. Sau khi cơm no rượu say thì Phó Thị Lang đi dạo một vòng quanh đạo quan, rồi mới đứng dậy đi về trước.
Sau khi ông đi thì Liễu Phú Vân đang định trở lại đạo quan, ai ngờ vừa xoay người đã thấy Tam Nương đứng cách đó không xa.
Hai người nhìn nhau, Liễu Phú Vân muốn mỉm cười với nàng, nhưng cuối cùng chỉ có thể nở một nụ cười hết sức khó coi.
“Biểu ca.” Tam Nương mở miệng trước: “Dẫn muội đi dạo kinh thành đi.” Liễu Phú Vân đáp: “Được.”
hai người bước dọc trên quan đạo, đi thẳng về phía kinh thành lấp lánh ánh đèn.
Trên đường đi, Liễu Phú Vân nói với Tam Nương vài chuyện thú vị trong và ngoài thành, Tam Nương cũng nghe với vẻ rất thích thú, nhưng những người qua đường lại chỉ thấy Liễu Phú Vân đang lẩm bẩm một mình.
Cả hai đi tới con đường Đông Hoa náo nhiệt nhất ở Trường An, nếm đủ loại đồ ăn vặt trước kia chưa ăn qua, mãi đến khi tan chợ đêm, bọn họ mới đi tới cạnh hồ Ánh Nguyệt ngắm sao.
Lúc phía đông lóe lên ánh sáng, Tam Nương mới đứng dậy nói: “Biểu ca, muội phải đi rồi.”
Liễu Phú Vân lập tức hỏi: “Ngày mai lại gặp nhau nhé?”
Tam Nương mỉm cười nhìn hắn: “Huynh biết muội đã c.h.ế.t rồi mà. Chúng ta đã âm dương cách biệt, sẽ không còn ngày mai nữa. Khi hừng đông tới, muội sẽ đi tới nơi mà muội nên tới, còn biểu ca sau này sẽ có tên trên bảng vàng, sẽ gặp được tình nhân trở thành quyến thuộc, sẽ có nhiều con nhiều phúc.”
Hai mắt Liễu Phú Vân dần ửng đỏ, nắm chặt lấy tay của nàng, hắn không muốn để nàng rời đi.
Nhưng người quỷ thù đồ, ngay lúc ánh mặt trời xuất hiện, bên hồ Ánh Nguyệt chỉ còn lại bóng hắn phản chiếu trên mặt nước.
…
Sau khi xong việc ở kinh thành, đám người Phó Yểu quay lại Thủy Huyện. Đối với Tam Nương mà nói, cả đời này, nếu có thể không gặp được Liễu Phú Vân là tốt nhất. Nếu không được thì nàng ta cố gắng tích lũy chút công đức, sau đó chờ đợi đi đầu thai chung với biểu ca, chỉ mong lúc đó hắn không hứa hẹn mấy đời mấy kiếp với nữ nhân khác là được.
Sau hôm được nếm thử tay nghề của Triệu lão, Triệu Hưng Thái nhốt mình trong phòng bếp suốt mấy ngày. Dương đầu bếp bảo hắn đang chìm vào một cảnh giới huyền diệu, mọi người đừng nên làm phiền hắn, đợi khi hắn ra ngoài thì tay nghề sẽ có bước đột phá mới.
Dương đầu bếp nói rất chuẩn, ba ngày sau, một mùi hương cực kỳ hấp dẫn toả ra từ nhà bếp. Mùi hương đó cứ quanh quẩn khắp đạo quan, sau đó mới theo gió mà tràn ra bên ngoài.
Ngay lúc mọi người trong đạo quan đều đang say mê với mùi hương đó thì lại có một vị khách với dung mạo cực kì xuất chúng tới thăm.
Vị khách này mặc một bộ y phục màu xanh, lưng thẳng như tùng, khí chất vô song, ngay cả Giang chưởng quầy thấy quen chuyện hương diễm trong thiên hạ cũng phải lên tiếng: “Đây là lần đầu tiên ta thấy một nam nhân đẹp đến vậy.”
“Ngài tìm ai?” Giang chưởng quầy nhiệt tình hỏi.
Nam tử nghĩ một hồi rồi đáp: “Nàng tên gì thì ta không biết, ta chỉ biết nàng là quan chủ của tòa đạo quan này.”
“Tìm quan chủ?” Giang chưởng quầy lập tức tỉnh táo: “Xin hỏi ngài là?” “Chủ nợ của nàng.”