TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-01-26 12:26:26
Lượt xem: 21

Người tới tìm Phương Nhị họ Hà, là một thợ mộc khoảng 30 tuổi, ở thôn Hà gia bên cạnh.

Lý do bọn họ tới tìm Phương Nhị là vì con hắn đã mất tích suốt ba ngày nay, bọn họ muốn nhờ Phương Nhị vào trong đạo quan hỏi giúp, xem có thể tìm được con hắn không.

“Sao lại đột nhiên mất tích, đừng nói là bị tên ăn mày nào đó bắt cóc đấy nhé?” Có người không rõ, lên tiếng hỏi.

Nhắc tới đây, khuôn mặt hắn lộ ra vẻ chua chát: “Đại Lang nhà ta cãi nhau với ta nên mới bỏ đi. Nó mới mười hai, mười ba tuổi, ta chỉ muốn cho nó làm thợ mộc giống mình, ít ra còn có cái nghề. Nhưng nó lại chê nghề mộc khổ nên không chịu học, cứ một hai đòi đi buôn bán. Bọn ta vì chuyện này mới cãi nhau, nó bỏ đi, tới tận hôm nay vẫn chưa thấy về.”

“Tính cách của đứa trẻ này nóng vội quá rồi, cứ để nó chịu khổ chút, nếu không sau này càng không nghe lời.” Thôn dân bên cạnh nghe vậy thì nói.

“Lúc đầu ta cũng nghĩ thế, định để mặc nó một thời gian rồi mới gọi về sau. Nhưng tới tận hôm nay nó vẫn chưa về nhà, ta cứ nghĩ nó tới chỗ ngoại tổ mẫu, nhưng tới đó hỏi thì bọn họ nói không gặp nó. Giờ đã ba ngày trôi qua rồi, vậy mà vẫn chẳng có chút tin tức nào. Nương nó ngày nào cũng khóc, khóc tới mức sắp mù luôn rồi. Ta nghe nói đạo quan ở đây rất linh nên muốn nhờ Phương Nhị huynh đệ hỏi thử giúp ta. Ta chỉ có duy nhất một nhi tử, dù thế nào cũng phải tìm nó về.” Hà thợ mộc nói.

Phương Nhị đứng cạnh, nãy giờ vẫn luôn im lặng nhìn đôi mắt như đang van xin kia, thầm nghĩ không biết có nên nói cho hắn những lời quan chủ đã dặn hay không.

Vào giờ tý tới hồ Phong Thủy gọi tên thì có khác nào đang gọi hồn đâu… Nói cách khác, khả năng hài tử Hà gia đã mất mạng rồi.

Trương Lục Nương cũng nghĩ tới điều này, phu thê liếc nhìn nhau một cái, ai cũng không dám lên tiếng.

Hà thợ mộc thấy vẻ mặt của bọn họ, còn tưởng rằng bọn họ muốn từ chối, vội vàng nói: “Chỉ cần vị cao nhân kia có thể giúp ta chuyện này, ta nguyện dâng toàn bộ tiền bạc cho đạo quan. Hay là vị cao nhân kia đã rời đi rồi?”

“Cái này thì không phải…” Phương Nhị thầm đấu tranh một hồi, cuối cùng đành cắn môi nói ra: “Thật không dám giấu, bảy ngày trước quan chủ từng nói với ta, bảy ngày sau sẽ có người tới tìm ta, bảo ta nói với người đó rằng, vào giờ tý, đi tới trước hồ Phong Thủy gọi tên người muốn tìm ba lần là có thể thấy người đó. Giờ ngươi đã tìm tới đây, thôi thì cứ theo lời này mà thử đi.”

Lúc đầu Hà thợ mộc còn vui vẻ, sau đó nghĩ lại thì sắc mặt lập tức trắng bệch.

Cả người hắn lảo đảo, lùi về sau một bước, chỉ cười miễn cưỡng với Phương Nhị: “Để ta tới nơi khác hỏi thăm thử xem, có khi nó chỉ bị lạc trong núi mà thôi.”

Hắn nói xong thì vội vã chạy ra ngoài, như sợ bị Phương Nhị gọi lại.

Phu thê Phương Nhị nhìn bóng dáng hắn thì trong lòng mất mát. Bọn họ cũng là phụ mẫu, tất nhiên phải hiểu rõ tâm trạng của Hà thợ mộc.

Hà thợ mộc rời đi, thôn dân thì vẫn nán lại. “Phương Nhị, ngươi nói thật hay đùa vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-5.html.]

“Quan chủ mà ngươi nhắc tới là vị cao nhân ở trong đạo quan đã cứu ngươi đó sao?”

“Phương Nhị, ngươi thật sự nhìn thấy quỷ hả?”

Phương Nhị không trả lời mấy câu hỏi đó, hắn chỉ nói mình là người sống, trả lời qua loa cho xong.

Còn Hà thợ mộc, dù trong lòng hắn không muốn chấp nhận cỡ nào, thì ngày hôm sau Phương Nhị vẫn nghe các thôn dân nói, Hà thợ mộc mãi vẫn không tìm được con, cuối cùng cũng tới hồ Phong Thủy lúc nửa đêm, ai ngờ thật sự tìm được xác hài tử.

“Nghe nói trước khi rời đi, Đại Lang nhà hắn có nghe Hà thợ mộc bảo đừng bao giờ về nữa. Đứa nhỏ đó tính tình cũng không chịu thua, bảo không được về là không về. Lúc đầu khi gọi hồn, Hà thợ mộc kêu mấy tiếng mà vẫn không có động tĩnh nào, mãi tới khi Hà thẩm mở miệng thì t.h.i t.h.ể mới từ từ trôi tới.”

Phương Nhị nghe người bên ngoài nói xong, trở về kể lại cho thê tử: “Phụ tử hai người đó kích động quá rồi.” Chỉ vì nhất thời nóng giận mà cả gia đình tan nát.

Trương Lục Nương lại nhớ tới chuyện khác: “Chàng nói xem, người kia có thể cứu được không?”

Nếu như có người tới, hắn chắc chắn sẽ dẫn người lên núi, còn việc cứu được hay không thì khi đó mới biết được.

Hai phu thê đang nói chuyện với nhau thì nghe thấy tiếng chó sủa bên ngoài. Bọn họ nhìn qua cửa sổ, lý do chó sủa không phải vì Hà thợ mộc, mà vì vị phu nhân đi theo sau, có lẽ là thê tử của hắn.

Hai người bọn họ vừa vào nhà, phu nhân nhìn thấy Phương Nhị thì lập tức quỳ xuống, cầu xin hắn giúp hai người bọn họ.

Phương Nhị trước giờ chưa từng được đối xử như vậy, chân tay trở nên luống cuống, may mà Trương Lục Nương đã nhanh tay đỡ phu nhân đó lên, bảo nàng đứng dậy mà nói chuyện.

“Hà đại tẩu đừng làm vậy, ta biết các ngươi tới đây vì chuyện gì, quan chủ đều biết hết.” Trương Lục Nương luống cuống tay chân mà an ủi: “Các ngươi về nhà lo liệu mọi chuyện cho xong, khi trời tối hãy quay lại đây, chúng ta sẽ dẫn các ngươi lên núi bái kiến vị quan chủ kia.”

“Thật sao?” Phu thê Hà thợ mộc vui mừng hỏi lại. Bọn họ bây giờ không khác gì người c.h.ế.t đuối nắm được cọng rơm cuối cùng, cho dù có hy vọng hay không thì cũng chỉ có thể tin tưởng.

“Chuyện này sao mà lừa các ngươi được? Ban ngày phu thê ta cũng không gặp được, chỉ có ban đêm mới thấy thôi.”

“Bọn ta sẽ đợi tới tối.” Hà thê tử chỉ sợ chuyện này không phải là sự thật, muốn nắm chặt lấy cơ hội cuối cùng.

Phu thê Phương Nhị hiểu rõ tâm trạng của bọn họ: “Cũng được, giờ đã là buổi chiều rồi, hai người cứ ngồi đây nghỉ ngơi một lát đi.”

Thế là phu thê Hà thợ mộc ngồi trong nhà Phương gia đợi trời tối. Giữa lúc đó cũng có vài thôn dân nhìn thấy, sau khi biết tối nay bọn họ muốn lên núi thì ngồi lại trong nhà Phương gia, lấy chuyện Phương Nhị sống lại để an ủi hai người.

Loading...