TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 49
Cập nhật lúc: 2025-01-30 16:02:32
Lượt xem: 8
“Tam Nương?” “Tam Nương đã trở về? Thế người đâu?” Mọi người trong phòng đều kinh ngạc, đặc biệt là Phó Ngũ Nương và Kỳ Sương Bạch, sắc mặt của bọn họ gần như không thể giữ vững nổi nữa.
Những người khác không biết, nhưng trong lòng bọn họ thì biết rõ Tam nương đang ở đâu.
Đại sảnh đột nhiên nổi gió, cửa sổ cũng bị gió thổi kêu “lạch cạch” theo. Sau đó mọi người lập tức thấy từ trong khoảng sân đen nhánh bên ngoài, một nữ nhân đi tới.
Nữ nhân này mặc một bộ y phục màu xanh lá, khuôn mặt có vẻ đã lớn tuổi. Nàng còn đẩy theo một cái gì đó, đợi khi tới gần thì mọi người mới nhận ra đó là một chiếc xe lăn, ngồi trên xe lăn là một người mặc đồ đen.
Mọi ánh nhìn đều tập trung vào người bận y phục màu đen kia, cho dù ai cũng thấy thật khó hiểu nhưng không ai dám mở miệng trước.
Không bao lâu sau, xe lăn được đẩy tới cửa đại sảnh, sau đó ngừng lại chứ không vào trong. Mọi người trong phòng lúc này đều im lặng, ngay cả Thế tử phu nhân còn đang lau nước mắt cũng hơi do dự nhìn về phía hai người ngoài cửa.
“Là Tam tỷ sao?” Phó Ngũ Nương lúc này lại vừa thút thít vừa đi tới cạnh cửa: “Tam tỷ, sao tỷ lại mặc như thế này…”
Trước khi ả ta kịp đi tới xe lăn thì người trên xe lăn bắt đầu cử động, nàng ta cởi mũ có rèm trên đầu mình xuống.
Trong nháy mắt, Phó Ngũ Nương liền nhìn thấy một khuôn mặt như ma quỷ.
“A!!!” Ả ta không kịp phòng ngừa nên lập tức bị dọa sợ tới mức thét chói tai, ngã ngồi xuống mặt đất. Những người còn lại trong phòng cũng bị dọa sợ không nhẹ, tiếng kêu liên tục vang lên, nhưng mọi người cũng không sợ hãi bằng Phó Ngũ Nương.
“Đây là người hay quỷ vậy?” Phó tam gia sau khi bình tĩnh lại thì lập tức hỏi.
“Đây là Tam Nương.” Phó Thị Lang trả lời, xoay người nói với Giang chưởng quầy: “Giang phu nhân, phiền ngài nói mọi chuyện mà ngài biết cho mọi người nghe.”
“Vâng.” Giang chưởng quầy đã soạn sắn lời thoại, nàng bắt đầu nói: “Vị cô nương này được ta vô tình phát hiện ở núi Nhạn Quy, lúc tìm được thì hai chân nàng đã bị sói ăn mất, mắt và lưỡi cũng không còn, mặt thì hủy hoại, trước n.g.ự.c còn có một vết thương trí mạng. Cho nên ta cho rằng, dường như có kẻ g.i.ế.c nàng xong thì vứt xác vào chỗ bầy sói, ý đồ hủy thi diệt tích.”
Nàng nói xong còn mang ra một tráp gỗ: “Đây là mấy món y phục mà vị cô nương này đã mang, bên trong có cả trang sức và ngọc bội.”
Tuy mọi người không dám xem người trên xe lăn nhưng vẫn có thể dựa vào trang sức để phân biệt.
Các vị đại nhân trong phòng có lẽ không hiểu mấy thứ vải vóc và trang sức, nhưng Thế tử phu nhân lại là người lành nghề.
Bà vừa mở tráp ra đã thấy một bộ y phục có mùi rỉ sét, bên trong có đặt một khối ngọc bội, một chuỗi hạt ngọc, hai cái vòng ngọc đỏ, thêm một ít hạt châu và trâm ngọc.
Đa phần mấy thứ bên trong chỉ thuộc dạng bình thường, nhưng chuỗi ngọc và ngọc bội trước kia từng là đồ của Thế tử phu nhân, sau khi nữ nhi đầu tiên sinh ra bà đã để lại cho nàng ta, vậy nên bà không thể nào nhận sai được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-49.html.]
Bà nhìn chuỗi ngọc và vòng ngọc trong tay, sau đó nhìn về phía người ngồi trên xe lăn. Cho dù Thế tử phu nhân có không muốn nghĩ tới đi nữa thì lúc này cũng không nhịn được mà từ từ đứng dậy, đi từng bước tới cửa, run giọng hỏi: “Ngươi là ai, tại sao lại có đồ vật của nữ nhi ta?”
Đợi tới khi bà đến gần, Tam Nương vẫn luôn im lặng từ từ vươn tay về phía bà.
Thế tử phu nhân nhìn bàn tay tràn đầy dấu răng của nàng ta, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên vết sẹo ngay ngón trỏ, giọng nói cũng trở nên căng thẳng hơn:
“Đình Nhi của ta cũng có một vết sẹo trên tay, đó là khi gọt táo cho muội muội đã vô ý cắt phải, tại sao ngươi lại có?”
Tam Nương không trả lời, bàn tay nàng ta tiếp tục hướng lên trên, cuối cùng chạm vào mặt bà, ngón tay nàng ta lướt dọc theo khuôn mặt giống như đang muốn khắc ghi hình dáng bà vào lòng.
Đợi tới khi tay nàng ta chạm tới cằm thì mu bàn tay Tam Nương đã cảm nhận được từng giọt chất lỏng nóng bỏng đang rơi xuống, khiến trái tim nàng ta đau xót khôn cùng.
“Tam tỷ!” Lúc này Phó Ngũ Nương cũng kịp phản ứng lại, ả ta nhào tới lần nữa, ôm chặt lấy Tam Nương gào khóc: “Đều do muội sai! Nếu lúc đó muội ở lại Thủy Huyện để tìm tỷ thì tỷ cũng sẽ không gặp phải những chuyện này. Đều là do muội, muội nghĩ rằng trong lòng tỷ có tên thư sinh kia nên mới ôm ý nghĩ thành toàn cho hai người, muội không ngờ tỷ lại là bị kẻ gian bắt cóc! Tam tỷ, tỷ g.i.ế.c muội đi, đều là do muội nên tỷ mới biến thành như vậy, tỷ g.i.ế.c muội đi!”
“Con nói bậy bạ gì thế.” Phó tam gia ở bên cạnh xoa mắt khuyên nhủ: “Tam Nương bị kẻ ác hại thành như vậy, liên quan gì tới con. Cho dù chúng ta muốn báo thù cho Tam Nương thì cũng phải tìm người hại Tam Nương mà tính sổ.”
Phó Ngũ Nương vừa khóc lóc vừa lắc đầu: “Kẻ gian ác kia chắc chắn sẽ phải chịu thiên đao vạn quả, nhưng tỷ tỷ đã biến thành bộ dạng như vậy thì về sau phải làm sao đây? Đều là do con, nếu con cẩn thận hơn một chút là mọi chuyện đã không thành ra như vậy.”
Nhìn bộ dạng của Tam Nương, mọi người xung quanh cũng khó chịu theo. Đặc biệt là Thế tử vốn tưởng rằng nữ nhi bại hoại thanh danh gia tộc, ai ngờ lại là bị kẻ gian hại thảm, trong lòng ông ta lúc này vừa hổ thẹn vừa giận dữ.
“Nhạc phụ, nhạc mẫu.” Lúc này Kỳ Sương Bạch lại bước ra, quỳ xuống trước mặt Phó thế tử: “Tiểu tế có một yêu cầu quá đáng, còn mong nhạc phụ chấp thuận.”
“Ngươi nói đi.” Phó thế tử vuốt mặt, giọng nói của ông ta hơi nghẹn ngào.
“Lúc trước người có hôn ước với con là Tam Nương, nếu không phải vì chuyện này thì hôn sự cũng sẽ không bị hủy bỏ. Bây giờ Tam Nương đã thành ra như vậy, con muốn thực hiện hôn ước trước kia, thú Tam Nương. Chuyện này con sẽ bẩm báo lên Hoàng Thượng, cầu xin Hoàng Thượng ban Tam Nương làm bình thê, về sau cũng sẽ không để nàng chịu bất kỳ sự bất công nào.”
Phó thế tử không ngờ gã sẽ chủ động ôm chuyện của Tam Nương vào người, Tam Nương đã thành ra thế này rồi, về sau cũng sẽ chẳng còn ai nguyện ý cưới nàng ta nữa.
“Cha, nương, con cũng đồng ý với Sương Bạch.” Phó Ngũ Nương lúc này cũng quỳ xuống bên cạnh Kỳ Sương Bạch, chân thành nói: “Con và Tam tỷ là tỷ muội ruột thịt, sau này người và nương đều sẽ già đi, nếu lúc đó không có ai chăm sóc Tam tỷ nữa thì sao? Con gả cho sương Bạch vốn là chiếm danh phận của tỷ tỷ, con nguyện thờ chung một chồng với tỷ ấy.”
“Hai người các con… Hầy, thật là tình thâm nghĩa trọng.” Phó nhị gia nghe xong thì thở dài: “Tam Nương có được một muội muội như con cũng coi như là may mắn của nàng.”
“Hầy, nếu không hẹn ngày chi bằng nhằm ngày, dù sao hiện giờ trưởng bối đều có mặt ở đây, không bằng chúng ta lập tức bái đường thành thân trong hôm nay luôn?” Phó tam gia cũng không đàng hoàng mà nói.
Đối với bọn họ mà nói thì đây giống như là đang bồi thường cho Tam Nương vậy, có thể giúp lòng dạ bọn họ thanh thản hơn một chút.