TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 48

Cập nhật lúc: 2025-01-30 16:01:26
Lượt xem: 8

Lúc gã vào trong thì bốn vị thúc bá của Phó gia đã ngồi đầy đủ, mẫu thân gã lại nhìn gã với vẻ khó hiểu.

“Các ngươi lui ra cả đi.” Kỳ Sương Bạch bảo người lầu lui xuống, sau đó tự mình rót trà cho từng người của Phó gia, lại nói với mẫu thân: “Nương, ở đây có nhi tử là được rồi, người vào trong nghỉ ngơi đi.”

Kỳ mẫu có xuất thân không cao, mặc dù trong lòng biết có chuyện gì đó đã xảy ra nhưng bà sợ bản thân sẽ làm nhi tử mất mặt, chỉ đành tránh đi.

“Giờ đã không có người ngoài, đệ không phải bảo muốn dẫn chúng ta đi gặp Tam Nương hay sao? Tam Nương đâu? Chẳng lẽ Tam Nương ở Kỳ gia sao?” Phó thế tử lên tiếng dò hỏi: “Hay là đệ chỉ đang đùa ta?”

Câu này của ông ta khiến sắc mặt Kỳ Sương Bạch đang bưng trà bỗng nhiên trắng bệch.

“Nhạc phụ nói gì vậy, Tam Nương ở trong phủ của ta sao?” Kỳ Sương Bạch cố nén cảm giác lo sợ trong lòng xuống, kinh ngạc ngẩng đầu hỏi.

“Ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.” Phó thế tử không vui. Kỳ Sương Bạch cũng nhìn về phía Phó Thị Lang.

“Ta cũng chỉ là muốn làm rõ mọi chuyện mà thôi.” Giọng điệu Phó Thị Lang rất bình tĩnh: “Lúc ta nhận được tin thì mới biết, chuyện Tam Nương mất tích có liên quan tới Ngũ Nương. Cả hai đều là cháu gái của ta, ta không muốn thiên vị ai cả, cho nên mới phải gặp mặt để hỏi rõ ràng.”

“Ngũ Nương?” Phu nhân thế tử có hơi khó hiểu. Từ nhỏ bà đã sống trong phú quý, luôn được mọi người che chở yêu thương nên suy nghĩ cũng không sâu xa, tất nhiên không hiểu ý trong lời nói của hắn.

Nhưng bà không hiểu, những người khác lại hiểu. Việc Tam Nương mất tích có liên quan tới Ngũ Nương, câu này không khác gì đang nói là Ngũ Nương đã hại Tam Nương “mất tích”.

“Vậy đệ cũng có thể để khi khác rồi hỏi cũng được mà?” Phó Nhị gia đang định hòa giải: “Hôm nay là ngày đại hỷ của Ngũ Nương. Chúng ta đợi nàng hồi môn rồi hỏi cũng được.”

“Đúng thế, cứ trực tiếp gặp mặt thế này cũng rất khó coi. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì về sau Ngũ Nương còn làm người thế nào được nữa.” Phó Tam cũng khuyên can.

Nhưng lời nói của bọn họ không có chút tác dụng nào, Phó Thị Lang chỉ im lặng nhìn Đại ca mình, hiển nhiên là đang đợi ông ta ra quyết định.

Mặc dù năng lực của Phó thế tử nếu so với đệ đệ của mình thì chỉ thuộc dạng bình thường, nhưng dù sao ông ta cũng làm Thế tử nhiều năm, biết con người Tứ đệ không phải là kẻ ăn không nói có, bất chấp mặt mũi của mọi người cũng muốn tụ họp ở đây để náo loạn.

“Được.” Phó thế tử nói: “Nhưng nếu đệ nói oan cho Ngũ Nương thì sao?”

“Đệ sẽ ở trước mặt mọi người xin lỗi Kỳ gia và Ngũ Nương.” Phó Thị Lang hứa hẹn.

Không khí trong đại sảnh lập tức trầm lại. Phó nhị gia và Phó tam gia cuối cùng cũng hiểu, chuyện ngày hôm nay có lẽ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Nhưng bọn họ cũng rất tò mò rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

“Sương Bạch, ngươi gọi Ngũ Nương ra đây.” Phó thế tử nói với con rể mình.

Sắc mặt Kỳ Sương Bạch không thay đổi, chắp tay nói: “Vậy xin nhạc phụ đại nhân hãy đợi một lát, dù cho chuyện gì xảy ra thì ta cũng phải nâng khăn voan của Ngũ Nương xuống, hoàn thành buổi lễ thành thân này.”

“Được.” Điều này thì không ai phản đối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-48.html.]

Lúc Kỳ Sương Bạch xoay người đi thì sắc mặt lập tức trầm xuống. Chuyện Phó Thị Lang vì việc mất tích của Tam Nương mà tới tìm gã thì gã cũng có đoán được, nhưng điều quan trọng là gã không biết Phó Thị Lang đã điều tra được bao nhiêu.

Sau khi đi vào phòng tân hôn, gã lập tức vẫy lui đám nha hoàn, đi tới nắm lấy khăn voan của Phó Ngũ Nương ném sang một bên.

Phó Ngũ Nương vốn đang rất mong chờ, sau khi thấy động tác tùy tiện của gã thì lập tức bất mãn nói: “Ngươi có ý gì đấy hả?”

Lúc này Kỳ Sương Bạch cũng không còn tâm trạng giả vờ với ả ta nữa: “Hiện giờ Tứ thúc tốt của ngươi đang ở đại sảnh đòi gặp ngươi kìa, hắn muốn hỏi ngươi tại sao Tam Nương lại mất tích.” Gã nói tới đây thì cười một tiếng: “Mất tích, hắn nói là mất tích chứ không phải là tư bôn, điều này chứng minh rằng hắn từng suy đoán Tam Nương đã c.h.ế.t hay chưa.”

“Cái gì?” Sắc mặt Phó Ngũ Nương nháy mắt đã cực kỳ khó coi: “Tại sao đang êm đẹp thì Tứ thúc lại nhúng tay vào việc này?”

“Đúng vậy, ta cũng chưa nghĩ tới hắn.” Kỳ Sương Bạch cười lạnh một tiếng, trong lòng đã đoán được là Liễu Phú Vân giở trò quỷ: “Thi thể của Tam Nương chắc chắn đã biến mất, thanh chủy thủ kia cũng bị ngươi ném vào trong hồ sâu. Đã không có t.h.i t.h.ể lẫn vật chứng, giờ cho dù hắn muốn gài bẫy chúng ta thì ngươi cũng phải vững vàng một chút.”

Phó Ngũ Nương híp mắt đáp: “Ta biết rồi.”

Chuyện này bọn họ tuyệt đối không thể thừa nhận, dù bị hoài nghi cũng không được!

Khoảng một nén nhang sau, hai người xuất hiện trước đại sảnh.

Phó Ngũ Nương vừa vào đại sảnh đã vội vàng nhìn sang Phó Thị Lang, hai mắt đẫm lệ nói: “Tứ thúc, người nói người tìm được Tam tỷ rồi sao? Giờ tỷ ấy đâu rồi? Thật không ngờ ngày ta thành thân tỷ ấy lại tới.”

Phó Thị Lang thấy mặt ả đẫm nước mắt trong lòng vẫn không có chút gợn sóng, hắn nói: “Trước tiên ngươi hãy nói hết những gì ngươi biết ra đi.”

“Nói, nói cái gì ạ?” Phó Ngũ Nương tỏ vẻ không hiểu.

“Lúc Tam Nương mất tích, ngươi kể lại mọi chuyện khi đó đi.” Phó Thị Lang nói.

Phó Ngũ Nương lập tức nhìn phụ thân ngồi bên cạnh, phụ thân ả khẽ gật đầu. Ả biết phụ thân đã ngầm đồng ý thì mới mở lời: “Được. Năm ngoái chúng con đã tới Dương Châu để thăm người thân, lúc đó vốn là tam thúc đưa chúng con đi, nhưng đi được nửa đường thì tam thúc đột nhiên có chút việc, để không mất thời gian thì người đã để quản sự đi theo hai tỷ muội một ngày, tam thúc sẽ đuổi theo sau.

Khi chúng con đi ngang qua núi Nhạn Quy, Tam tỷ nói nếu đã tới thì nên lên núi xem phong cảnh một lát, tiện thể đợi tam thúc luôn, con cũng đồng ý với tỷ ấy. Sau khi lên núi, chúng con gặp một thư sinh, thư sinh đó khi được chiêm ngưỡng dung mạo của Tam tỷ thì lập tức làm một bài thơ tặng tỷ ấy. Lúc đó quản sự cũng có mặt nên có thể làm chứng.

Sau khi chúng con xuống núi thì quay về khách điếm trong Thủy Huyện nghỉ ngơi. Ai ngờ sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy Tam tỷ đã biến mất. Cửa sổ trong phòng đều đóng chặt, cũng không có dấu vết gì khác. Nhưng khi xuống lầu thì nghe các khách nhân khác trọ trong tửu lầu bảo rằng tối qua Tam Nương đã cùng một thư sinh rời đi trong đêm. Sau đó chúng ta có tìm thế nào cũng không tìm được Tam Nương, vậy nên đành phải đi trước tới Dương Châu, nhờ cữu cữu hỗ trợ tìm kiếm.”

Đống lý do này trước đó ả đã từng nói với mọi người.

Sau khi nói xong, Phó Ngũ Nương ra vẻ lo lắng hỏi: “Tứ thúc, tại sao ngài lại hỏi chuyện này? Là vì Tam tỷ xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Phó Thị Lang gật đầu: “Giờ ngươi đã nói xong, chúng ta cũng nên nghe Tam Nương nói thử.”

Loading...