TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 47
Cập nhật lúc: 2025-01-30 16:01:24
Lượt xem: 7
Lúc này, trong phủ Định Quốc Công đã tới giờ lành, tân nương chuẩn bị xuất giá. Theo tập tục thì lúc nhà gái xuất giá sẽ được hai vị thúc bá đưa tiễn, địa vị của người đó càng cao thì tân nương sẽ càng vẻ vang.
Phó Ngũ Nương là đích nữ của Thế tử Định Quốc Công, người đưa tiễn cũng đã được chỉ định là Nhị thúc và Tứ thúc của Phó gia. Người đầu thì lớn tuổi, người sau thì quyền cao chức trọng, được bọn họ đưa dâu là chuyện cực kỳ vinh dự.
Nhưng hiện tại mọi người lại phát hiện Phó Tứ đã biến mất, phái người đi tìm cũng không tìm thấy.
“Lão tứ đâu rồi?” Phó thế tử hỏi người hầu, xe ngựa chuẩn bị xuất phát rồi mà người đưa dâu vẫn chưa có mặt, ông ta tất nhiên là thấy không vui.
“Đã tìm một vòng rồi nhưng vẫn không thấy người đâu cả, chắc là có chuyện quan trọng gì đấy.” Phó Nhị gia đứng ra giảng hòa: “Giờ cũng không còn kịp nữa rồi, để Tam đệ hoặc Tứ Lang đưa dâu cũng được.”
Giờ lành sắp tới nên chỉ đành làm vậy, Định Quốc Công lập tức bảo: “Vậy thì nhờ Tam đệ.”
Sau khi chuyện được giải quyết thì người hầu nhanh chóng khiêng kiệu hoa ra cửa. Đội ngũ thổi kèn đánh trống đi xa, phủ Định Quốc Công cũng tĩnh lặng trở lại.
Cuối cùng nhi nữ cũng gả đi.
Phó thế tử thở dài một hơi, còn oán hận với thê tử: “Lão tứ cũng thật là, ngay lúc quan trọng nhất lại biến đâu mất tiêu. Ta chỉ có mỗi một nữ nhi như thế mà hắn cũng không chịu giúp Ngũ Nương nở mày nở mặt, để Kỳ gia về sau đừng hòng bắt nạt Ngũ Nương của ta.”
Thế tử phu nhân bên cạnh lại lau khóe mắt, nói: “Ngài thì chỉ có một nữ nhi, nhưng ta thì có tận hai. Nếu Tam Nương vẫn còn…”
“Đừng có nhắc tới thứ bất hiếu đó nữa.” Phó thế tử quát lên: “Mặt mũi của phủ Định Quốc Công đều bị nó vứt hết rồi. Sau này dù nó có quay về ta cũng không nhận.”
Thế tử phu nhân bị mắng đành phải im lặng, chỉ có bàn tay lau nước mắt là càng dùng sức hơn.
Bầu trời dần tối sầm lại, đến khi bóng đêm đã hoàn toàn che phủ mặt đất thì Phó Thị Lang mất tích từ sáng cuối cùng cũng trở lại phủ Quốc công. Hắn vừa trở lại đã lập tức tới gặp đại ca.
Phó thế tử thấy hắn tới cầu kiến, lửa giận trong lòng vẫn còn nên chỉ lấy cớ cơ thể không thoải mái, từ chối không gặp.
Nhưng Phó Thị Lang vẫn trực tiếp đi vào.
Phó thế tử vừa nhìn thấy hắn đã hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi đúng là người bận rộn, bận tới mức ngay cả cháu gái mình xuất giá cũng có thể quên.”
“Đại ca.” Phó Thị Lang không để ý tới câu nói móc của ông ta, trực tiếp nói thẳng: “Ta tìm được Tam Nương rồi.”
Phó thế tử hơi bất ngờ, nhưng lại nhanh chóng giận dữ nói: “Tam Nương của ta đã chết, ngươi mau bảo người đó cút đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-47.html.]
Phó Thị Lang nghe vậy, lại nghĩ tới tình cảnh của Tam Nương thì trong lòng càng đau nhói. Lúc này Thế tử phu nhân từ trong phòng cũng vội vàng chạy ra, hỏi: “Ta nghe các ngươi đang nhắc tới Tam Nương, Tam Nương làm sao? Tứ đệ đã tìm được con bé rồi hả?”
Hơn nửa năm trời, cuối cùng bà cũng được nghe tin tức về nữ nhi của mình, vậy nên vội vàng muốn biết tình hình của con.
“Nó còn sống hay đã c.h.ế.t không liên quan tới chúng ta, chuyện về nó không muốn biết.” Phó thế tử lại không muốn biết chuyện của đại nữ nhi, ông ta sai người đưa thê tử về phòng, còn uy h.i.ế.p nói: “Bà không được gặp nó, bà dám đi thì ta lập tức hưu bà.”
“Con bé là nữ nhi của ta, rốt cuộc thì ngài có tim hay không hả!” Thế tử phu nhân nào có chịu, giãy giụa thoát khỏi tay người hầu.
Phó Thị Lang thấy bọn họ như vậy thì đột nhiên nghĩ, Tam Nương rơi vào tình cảnh như vậy một phần cũng do hai người này.
“Đại ca, đại tẩu.” Hắn lên tiếng: “Chúng ta đi gặp Tam Nương đi.” Hắn không đợi mọi người nói tiếp đã thêm một câu: “Đi gặp mặt lần cuối.”
Lúc nãy khi hắn bế nàng lên, cả người Tam Nương lạnh lẽo như băng tuyết, không có chút nhiệt độ của người sống nào. Kỳ Phương trước đó lại bảo rằng nghe được tiếng của Tam Nương nên mới chắc chắn thân phận của nàng. Tam Nương đã mất lưỡi thì làm sao có thể nói chuyện được?
Mặc dù hắn không tin chuyện ma quỷ, nhưng lúc này cũng chỉ có thể tin vào điều đó.
Có lẽ là vì giọng điệu của hắn quá nặng nề nên cuối cùng Phó Thế Tử cũng nhận ra điều kì lạ. Ông ta nhìn Tứ đệ của mình một hồi, thấy hắn vẫn im lặng đứng đó, thế nên cũng không từ chối nữa.
Ba người bọn họ ra khỏi phủ rồi lên xe ngựa. Khoảng hai khắc sau xe dừng lại, phu thê Thế tử lần lượt xuống xe, nhưng vừa nhấc đầu lên thì lại phát hiện bọn họ đứng trước cửa Kỳ gia.
“Không phải đệ nói đưa chúng ta đi gặp Tam Nương à, sao lại tới đây?” Bọn họ là phụ mẫu của Ngũ Nương, theo lễ nghi thì không thể theo tân nương tới nhà của con rể.
Phó Thị Lang không đáp.
Khách mời bên trong Kỳ gia gần như đã đi hết, hai người cuối cùng rời đi là Phó nhị gia và Phó tam gia tới đưa dâu.
Phó nhị gia và Phó tam gia được mấy người Kỳ Sương Bạch tiễn ra cửa, ai ngờ vừa ra ngoài đã nhìn thấy Đại ca và Tứ đệ đứng ở đó, bọn họ sửng sốt hỏi: “Sao hai người lại…” Chuyện này không hợp lễ nghi.
“Vào trong rồi nói.” Phó Thị Lang không nói rõ, chỉ dẫn đầu bước vào bên trong.
Những người khác thấy thế thì không rõ hắn đang làm gì, nhưng hắn đã đi vào thì bọn họ cũng chỉ có thể theo sau.
“Các vị đang…” Kỳ gia thấy bọn họ tiến vào thì sửng sốt. Nhưng người tới đều là người nắm quyền trong phủ Định Quốc Công, bọn họ chỉ là nhân vật nhỏ bé nên dù có bất mãn cũng chỉ có thể nghẹn vào lòng.
Cuối cùng vẫn là do Kỳ Sương Bạch nhạy bén nhận ra có chuyện không đúng, nhanh chóng mời mấy họ hàng của mình trở về, sau đó mới đi vào sảnh chính.