TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 46
Cập nhật lúc: 2025-01-30 16:00:18
Lượt xem: 11
Lúc hắn chạm tay vào cây Bạch Quả, thân hình đã biến mất tại chỗ. Lê Phùng Niên thấy hắn biến mất, trụ trì thì lập tức chạy tới nâng hắn đi, mây đen trên trời lại cứ mãi không chịu tan biến.
Trong không gian u tối đó, Phó Yểu bước tới cạnh cây Bạch Quả, hỏi hắn: “Sao lại không giết?”
Bạch Quả thất hồn lạc phách, hỏi nàng: “Thiên lôi có thể đánh tan hồn phách của ta đúng không?”
“Cho nên ngươi thà tự nguyện hồn phi phách tán cũng không muốn g.i.ế.c hắn?” Phó Yểu thấy hắn vẫn chọn kết cục này, không biết nên nói gì nữa: “Đọc sách nhiều như vậy, ngươi vẫn chưa phát hiện ra gì sao?”
Bạch Quả ngẩng đầu nhìn nàng.
“Trong “Du tiên tập” của Triệu Hồng Sở có nói tới ba vị, người thứ hai được nhắc tới là Lê tiết độ sứ, một thiếu niên nghèo hèn, cầu học ở thư viện Tùng Dương. Trong lúc cầu học, vô tình g.i.ế.c c.h.ế.t bạn cùng trường, sư trưởng giúp hắn che lấp sự thật. Sau khi kim bảng đề danh, hắn đã một đường thăng chức, bạn cùng trường năm xưa, những người biết được chuyện cũ, đều bị hắn chèn ép, không thể bước chân vào chốn quan trường. Một người nắm nhiều quyền lực trong tay như vậy, cuối cùng lại bị đầu bếp trong nhà đầu độc, qua đời vào tuổi 40, người đầu bếp đã hạ độc đó, chính là phụ mẫu của bạn học cùng trường đã bị hắn giết.” Phó Yểu nói.
“Lê tiết độ sứ…” Trong mắt Bạch Quả hiện lên sự khó tin.
“Mặc dù sự thật đã bị bóp méo, nhưng kết quả thì là thật.” Phó Yểu nói: “Vị Lê tiết độ sứ kia họ Lê, tên Chiêu, tự Phùng Niên.”
Lòng Bạch Quả đột nhiên hoảng loạn như ma, từ từ cuộn lại, hai tay ôm mặt, một lúc lâu sau mới có tiếng khóc khản đặc vang lên từ kẽ tay: “Phụ thân, mẫu thân…”
Mây đen vờn quanh trên đỉnh đầu bọn họ lúc này đã tan đi, ánh mặt trời lại chiếu xuống chùa Đại Từ Ân.
Phó Yểu vươn tay ra, một giọt nước mắt trong suốt rơi vào lòng bàn tay nàng. Nàng không làm phiền Bạch Quả nhớ lại chuyện cũ nữa, lặng lẽ biến mất.
…
Cùng lúc đó, có một vị khách mệt mỏi gõ cửa lớn của Thanh Tùng Quan.
Giang chưởng quầy thấy người này tuy mặc y phục không được tươi sáng lắm nhưng chất liệu lại là thứ tốt nhất, giọng nói của người này còn là giọng kinh thành, nàng mới nhận ra đây chính là người quan chủ đang đợi.
“Ngươi hẳn là tới tìm Phó Tam cô nương.” Giang chưởng quầy nói.
Kỳ Phương kinh ngạc, đại nhân chỉ bảo hắn tới điều tra một tòa đạo quan, xem thử có thể tìm được dấu vết gì của Tam cô nương hay không, vậy mà chẳng ngờ hắn vừa mới tới đã nghe được có người nhắc tới Tam cô nương.
“Nghe nói Tam cô nương là…” Hắn dù sao cũng phải cẩn thận, không dám tùy tiện đáp lời.
“Tất nhiên là Phó Tam cô nương của phủ Định Quốc Công chốn kinh thành.” Giang chưởng quầy nói: “Chẳng lẽ không phải chủ nhân của ngươi sai ngươi tới đón người à?”
Kỳ Phương kinh ngạc, lời nàng nói không sai, nhưng mà… hắn luôn thấy chuyện này quá thuận lợi.
“Đúng là như thế.” Mặc cho chuyện này ra sao, hắn cần phải hộ tống người về nhà trước đã.
“Vậy ta sẽ mời người tới.” Giang chương quầy cười, vào trong đỡ một người mặc y phục đen, đầu đội mũ có rèm màu đen ra ngoài.
Kỳ Phương thấy người tới ăn mặc kín mít, lòng tuy có hơi nghi ngờ nhưng vẫn chào hỏi với thái độ cung kính: “Tiểu nhân kính chào Tam cô nương.”
“Kỳ Phương thúc đừng khách sáo.” Nữ tử hắc y kia nói: “Ngài là thân tín bên cạnh tứ thúc, ta cũng đâu thể không nể mặt ngài.”
Hắn nghe vậy, cũng xác thực nàng chính là Tam cô nương, hắn thở phào nhẹ nhõm, không hỏi tại sao nàng lại mặc thành ra như thế, đây là chuyện nhà của chủ tử, không phải việc một hạ nhân như hắn có thể lắm miệng, hắn chỉ cần làm cho xong chuyện được giao là ổn.
Kỳ Phương tìm được người muốn tìm, không cả nán lại uống chén nước đã vội vàng dẫn Tam cô nương lên xe ngựa. Giang chưởng quầy vì được “Tam cô nương” yêu cầu nên cũng đành đi theo.
Bọn họ từ Thủy huyện đi tới Dương Châu, ngồi thuyền hướng về Bắc, vừa lúc thời tiết cũng khá thuận lợi, thế nên chỉ mất chừng ba ngày đã thấy được bức tường cao lớn của kinh thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-46.html.]
Bọn họ rời thuyền, đổi qua đi xe ngựa, còn chưa đi được bao lâu thì xe ngựa đột nhiên rơi vào vũng bùn, dù con ngựa có cố sức cỡ nào cũng không kéo lên được.
Ngay khi Kỳ Phương ra sức đánh ngựa, bên cạnh có một đôi phu thê béo gầy xuất hiện, nói: “Ngươi có đánh c.h.ế.t ngựa thì bánh xe cũng không ra khỏi vũng bùn được đâu.”
Bọn họ vừa dứt lời, một người đã đi đến nâng một bên xe lên, cả xe ngựa và người ngồi bên trên đều bị bọn họ nâng khỏi vũng bùng đó. Đợi khi người đó hạ xe xuống, họ còn đẩy đẩy một chút rồi mới vỗ tay nói: “Được rồi, sau này ngươi đánh ngựa nhẹ thôi, ngay cả ta nhìn mà cũng thấy đau.”
Kỳ Phương chắp tay nói lời cảm ơn, tiếp tục lái xe đi mất.
Trong xe ngựa, Phó Yểu “chậc” một tiếng: “Vậy là đủ người rồi.”
…
Lúc đám Kỳ Phương vào đến kinh thành đã là buổi chiều. Cùng lúc đó, người ở Định Quốc Công phủ đang giăng đèn kết hoa, khách mời tấp nập, hết sức nhộn nhịp.
Ba ngày trước, thi đình kết thúc, Kỳ Sương Bạch trở thành Trạng Nguyên, theo lời hẹn thì hôm nay đúng là ngày thành thân với Phó Ngũ Nương.
Phó Thị Lang thân là người lớn bên nhà gái, không thể không ra mặt đãi khách. Ngay khi ông đang trò chuyện vui vẻ với khách mời, lập tức nhìn thấy Kỳ Phương đã trở lại, ông lập tức nói “xin lỗi, tạm thời không thể tiếp chuyện” rồi lặng lẽ rời khỏi sảnh chính.
Ông vừa đi tới, Kỳ Phương đã nói nhỏ bên tai ông: “Đại nhân, tiểu nhân đã đưa Tam cô nương quay về.”
Câu trả lời này thật sự ngoài ý muốn của Phó Thị Lang, bộ y phục còn nhuốm m.á.u kia rõ ràng ám chỉ rằng chất nữ của ông đã gặp chuyện không may. Thế nhưng Kỳ Phương luôn là người rất cẩn thận, hắn đã chắc chắn xác định rõ thì mới dám nói như vậy.
“Dẫn ta đi gặp.” Mọi chuyện rốt cuộc là thế nào, ông sẽ đích thân đi hỏi rõ. “Vâng.”
Hai người rời khỏi Định Quốc Công phủ, đi tới biệt viện của Phó Thị Lang. Vào đến sảnh chính, Phó Thị Lang nhìn thấy một nữ tử mặc y phục kín mít, từ đầu đến cuối đều là một màu đen đang ngồi trên ghế, cạnh người đó còn có một phụ nhân đang đứng.
Giang chương quầy vừa thấy Phó Thị Lang tới thì lập tức hành lễ: “Kính chào Phó đại nhân.”
“Không cần đa lễ.” Phó Thị Lang thuận miệng đáp, ánh mắt vẫn dừng lại trên người nữ tử hắc y: “Tam Nương?”
“Phó đại nhân.” Giang chương quầy nói: “Xin hãy cho mọi người lui xuống.”
Phó Thị Lang nhìn sang thuộc hạ bên cạnh, Kỳ Phương lập tức ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại.
Cửa phòng vừa đóng, căn phòng đã tối hơn nhiều. Phó Thị Lang nhíu mày, cho rằng phụ nhân này đang giả thần giả quỷ: “Hiện giờ không có người ngoài, vì sao Tam Nương vẫn không mở miệng nói chuyện?”
Giang chưởng quầy cười khổ, đáp: “Đại nhân đừng đề phòng như vậy, Tam Nương không phải không muốn nói, mà là nàng đã không còn lưỡi, không thể nói chuyện được.”
Nàng nói xong, lập tức lấy chiếc mũ có rèm từ trên đầu “Phó Tam Nương” xuống. Ngay khi nhìn thấy gương mặt sau lớp vải rèm, đôi măt Phó Thị Lang co lại, cho dù ông là người có nhiều kinh nghiệm cũng bị dọa sợ.
Gương mặt trước mắt ông đã hơn một nửa không còn da thịt, hốc mắt trống rỗng, khóe miệng nứt vỡ như một mụ dạ xoa.
“Tam Nương?” Thật ra Phó Thị Lang đã có thể xác nhận nữ tử này chính là chất nữ của mình, tuy rằng dung nhan nàng đã bị hủy hoại nghiêm trọng nhưng cảm giác quen thuộc này không thể lừa dối ông được.
Lúc này Giang chưởng quầy lại gỡ áo choàng màu đen trên người “Phó Tam Nương” xuống, Phó Thị Lang mới nhận ra không những gương mặt mà cả đôi chân nàng cũng không còn, bên dưới lớp váy hoàn toàn trống rỗng.
Tuy Phó Thị Lang đã trải qua không ít sóng gió, nhưng chuyện mà Tam Nương gặp phải vẫn làm ông không nhịn được mà rùng mình.
“Là do Ngũ Nương làm đúng không?” Tuy đây là câu hỏi nhưng giọng điệu của ông đã gần như chắc chắn.
“Phó Tam Nương” ngồi trên ghế khẽ chảy ra một hàng nước mắt.
Phó Thị Lang nhìn hàng nước mắt kia, chóp mũi ông trở nên cay xè, cố hít một hơi thật sâu, dùng áo choàng đen che cơ thể nàng, tự mình đội mũ có rèm lên cho nàng xong mới ôm nàng lên, gọi Kỳ Phương vào: “Chuẩn bị xe!”