TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 44
Cập nhật lúc: 2025-01-30 15:58:51
Lượt xem: 8
Nhưng đáng tiếc là hắn lại không có chút cảm giác nào cả. Thậm chí, có lẽ hắn đã có người trong lòng rồi.”
Cây đèn hình con thỏ đó, chắc chắn hắn không mua cho bản thân.
“Mấy chuyện này ta đều hiểu được, dù sao ta cũng tới chậm, ta cũng không thể bắt hắn cứ mãi đợi ta. Hắn bây giờ là người, còn ta là quỷ. Ta biết người quỷ thù đồ, ta…” Bạch Quả đột nhiên không nói gì nữa, lời thông cảm có thể nói ra miệng, nhưng chẳng thể tự dối lòng: “Nếu lúc đó hắn cũng c.h.ế.t chung với ta thì tốt biết mấy.”
“Nhưng hắn không chết.” Phó Yểu nói.
“Đúng vậy. Uống thuốc giả thì sao mà c.h.ế.t được.” Bạch Quả đáp. Hắn thấy Phó Yểu quay sang nhìn mình, vội giải thích: “Không phải hắn giả vờ, là có người cố ý đổi thuốc của hắn.”
“Người đó là ai?”
Bạch Quả hít mũi, uống một ngụm rượu rồi đáp: “Có lẽ vì trước đây ta bị nhiều người ghét quá. À, hình như ta chưa nói với ngươi, cha của ta trước kia là quan lớn, ta là nhi tử duy nhất của y, vậy nên lúc nào cũng được người khác nịnh nọt. Dù ở trong thư viện có tiếng thanh quý nhất cũng vô số người muốn làm tùy tùng của ta, chăm sóc ta từng li từng tí. Chỉ cần ta không thích người nào thì sẽ có rất nhiều người nhắm vào người đó.
Lúc đó Phùng Niên… tên hắn là Lê Phùng Niên.” Hắn giải thích một chút: “Gia cảnh Phùng Niên bần hàn, lại ít nói, hơn nữa còn tài giỏi, sơn trưởng rất là thích hắn. Lúc đó có lẽ đầu ta bị úng nước, cứ thấy hắn đang cướp đi sự nổi bật của ta, cho nên không thích hắn chút nào.
Ngươi cũng biết là kẻ có quyền chỉ cần dùng một ánh mắt, thì người bên dưới sẽ tự động giúp ngươi rửa sạch toàn bộ chướng ngại vật. Ta không thích Phùng Niên, vậy nên có không ít người bắt đầu nhắm vào hắn. Mấy chuyện đó tất nhiên là ta cũng biết, dù không trực tiếp tham gia vào, nhưng cũng không hề có ý can thiệp.
Tính cách của Phùng Niên vốn rất cứng cỏi, toàn tâm toàn ý chỉ đặt lên việc đọc sách, hoàn toàn làm lơ mấy thứ dơ bẩn kia. Mặc cho mọi người cứ tiếp tục chia bè kết phái, hắn vẫn giữ vững tâm.
Người mà mình muốn dẫm đạp xuống chân lại càng ngày càng rực rỡ. Lúc đó ta rất giận, nhưng cũng chẳng làm được gì. Năm đó, cha ta bị bãi quan, ta cũng từ đám mây cao rơi xuống vũng bùn lầy. Con người ai mà chẳng vậy, khi ngươi ở trên cao thì ngươi nói gì cũng đúng, nhưng khi thất thế thì bọn họ nói ngươi là cái gì, ngươi chính là cái đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-44.html.]
Những kẻ trước kia tân bốc ta càng cao thì bây giờ cũng dẫm ta càng mạnh. Trong mùa đông khắc nghiệt, ta bị đuổi khỏi trường, đit khắp nơi cũng chẳng ai chịu vươn tay giúp đỡ. Nói ra có lẽ ngươi không tin, ta suy nghĩ một hồi, quyết định chui vào phòng Phùng Niên lúc nửa đêm.”
Khi đó, Lê Phùng Niên tỉnh lại, thấy ta thì sợ tới mức đạp ta ngã xuống giường.
“Lạ thật, ta cứ tưởng mình đã quên chuyện đó rồi, không ngờ nói chuyện với ngươi một hồi, lại nhớ hết.” Bạch Quả nhớ chuyện cũ, không nhịn được nở nụ cười: “Phùng Niên vốn biết trước đây ta cứ cố tình nhằm vào hắn, vậy nên cũng chẳng tốt bụng đến mức cho ta ở nhờ. Hắn đuổi ta đi, đừng có làm bẩn chăn của hắn. Lúc đó ta nghĩ, người khác thì thôi đi, nhưng hắn có tư cách gì mà lại ghét bỏ ta? Sau đó, ta nhân lúc hắn không phòng bị, l.i.ế.m một phát lên mặt hắn, rồi nói là hắn bị ta làm bẩn rồi. Phùng Niên tức tới mức muốn ném ta ra ngoài, kết quả là hắn vừa mới mở cửa, đã thấy đám bằng hữu cùng trường đang vây xem.
Đến cuối cùng, ta vẫn cứ mặt dày ở lại phòng của hắn. Lúc đó ta biết, cha ta thất thế, người khác có lẽ sẽ đối xử với ta giống như ta đối xử với Phùng Niên trước kia, nhưng Phùng Niên thì không làm vậy. Chỉ cần ở cạnh hắn, ta sẽ được an toàn hơn chút.
Khi ở cạnh một người tài giỏi, rất khó để không bị thu hút. Tuy hắn lúc nào cũng bắt một vị thiếu gia như ta ngủ dưới đất, nhưng dưới sự lo lắng cho phụ mẫu suốt một tháng trời, ta vẫn rất biết ơn vì có hắn bên cạnh. Ngày thứ năm, cha ta đã không còn khả năng được phục chức nữa, ta cũng không thể cứ tránh sau lưng của người khác suốt như vậy, nên định về lại phòng mình, dọn đồ sang phòng Phùng Niên ở chung, sau khi sắp xếp giường nệm xong thì ta chính thức thành bạn cùng phòng của hắn.
Có lẽ ta cũng không kém cỏi như trong tưởng tượng, Phùng Niên cũng dần thân thiện với ta hơn, chúng ta bắt đầu sánh vai mà đi. Thật ra ta cũng không biết mình đã thay đổi chỗ nào, ánh mắt cứ không tự chủ được mà dán lên người hắn, để ý từng sở thích của hắn, sau đó thì thích hắn. Đến khi nhận ra, ta định sẽ không nói cho hắn biết. Thậm chí vì để che giấu, ta còn cố tình xuống núi, đến Tần lâu Sở quán* tìm niềm vui. Kết quả là tên khốn kiếp đó biết chuyện, báo lại với sơn trưởng, sơn trưởng phạt ta ba tháng liền không được xuống núi.
*Tần lâu Sở quán: Thanh lâu
Những ngày ở chung, ngày nào ta cũng có thể thấy được cảm xúc của mình cứ luôn d.a.o động vì hắn. Nếu để mặc như vậy, ta sẽ không thể thi cử đàng hoàng, cũng không thể giúp gia đình vực dậy được. Ta nói với sơn trưởng rằng muốn đổi phòng, nói rằng khi hắn đi ngủ thường hay ngáy, ảnh hưởng đến việc đọc sách của ta, kết quả là hắn đứng bên ngoài nghe thấy hết. Tối đó, hắn bắt ta đọc tứ thư ngũ kinh suốt đêm, bảo ta phải chấn chỉnh lại.
Mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ, đôi lúc ta lại nhịn không được mà nghĩ, thật ra hắn cũng có ý với ta đúng không? Mùng năm tháng năm năm đó, thư viện khó khăn lắm mới cho một ngày nghỉ, lần đấy ta uống không ít rượu, nhưng ta biết ta không say. Vậy mà trong lòng lại trào dâng cảm xúc gì đó như muốn làm loạn, thế nên nhân lúc say rượu, ta hôn trộm hắn một cái. Kết quả sau ngày hôm đó, hắn bắt đầu xa lánh ta.
Ta biết, hôm đó hắn không say, nhưng trong trường hợp đó mà không giả vờ say thì phải làm sao đây. Hắn bắt đầu xa cách ta, ta đã hiểu có một số việc ta không cách nào trốn tránh được nữa, mỗi lần ta nghĩ tới việc làm hắn ghê tởm là ta lại thấy ghét bỏ chính bản thân mình. Ta đổi phòng học, cũng cố gắng né tránh hắn, không chạm mặt hắn nữa, chỉ có lúc thi cử là lại nhìn bài văn dán trên tường của hắn.”