TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 37
Cập nhật lúc: 2025-01-30 09:33:38
Lượt xem: 8
Sau khi Kỳ Sương Bạch biết Liễu Phú Vân đang dần sinh nghi về vụ mất tích của Phó Tam Nương, hắn ta không muốn buông tha Liễu Phú Vân nữa. Tuy Phó Ngũ Nương nói rằng không thể để Liễu Phú Vân tham gia khoa cử, nhưng đây chỉ là nói suông mà thôi. Liễu Phú Vân với hắn ta đang ở cùng chỗ, nếu Liễu Phú Vân kia xảy ra chuyện gì thì mọi người chắc chắn sẽ nghi ngờ hắn ta đầu tiên. Nhổ cỏ tận gốc thật sự, phải là để Liễu Phú Vân mãi mãi không thể tham gia khoa cử được nữa, vĩnh viễn không tới được trường thi.
Nếu hắn bị bắt vì tội gian lận trong khoa cử, không chỉ có hắn mất hết tất cả, ngay cả Liễu gia cũng phải chịu liên lụy theo.
Để sắp đặt chuyện này, Kỳ Sương Bạch đã chuẩn bị suốt một năm. Hiện giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội.
Phạm Văn là một trong số các giám khảo, bản chất cực kỳ tham tiền. Ngọc Khí Phường của thê muội ông ta chính là nơi mua bán đề thi, dù sao vàng bạc có giá, ngọc thạch vô giá. Những lúc thế này sẽ không có ai tiếc tiền cả.
Nghĩ tới đây, Kỳ Sương Bạch cong khóe môi, nói: “Nghĩ cách tiết lộ tin này cho Liễu gia biết.”
Nếu Liễu Phú Vân biết, dựa vào tính cách của hắn thì chắc chắn sẽ không mắc mưu.
Nhưng Liễu gia lại khác, nhiều thế hệ Liễu gia đều làm kinh thương, tiền tài có thể khiến người khác phải mở rộng tầm mắt. Điều bọn họ cần nhất lúc này chính là một thân nhân trong triều đình, để giúp tiền tài của bọn họ được bảo đảm. Thế nên một khi bọn họ biết việc mua đề, chắc chắn sẽ nghĩ cách mua giúp Liễu Phú Vân.
Chỉ cần Liễu Phú Vân mua đề, thì chỉ cần hắn thi đậu, Kỳ Sương Bạch hắn hoàn toàn có thể dùng một lưới bắt hết, tóm một lượt Liễu gia và cả Liễu Phú Vân.
Sau khi quản sự nghe lệnh, lập tức lên tiếng làm theo.
…
Kim Lăng.
Tam Nương cứ thấy không yên.
Suốt nửa tháng, ngày nào Bạch Quả cũng đọc sách cho Phó Yểu nghe, dần quen thân với các nàng, thấy Tam Nương bực bội khó chịu, hắn nhanh miệng nhỏ giọng hỏi Phó Yểu: “Nàng ta bị sao vậy?”
Chuyện này cũng sắp kết thúc rồi, có nói cho hắn cũng không sao: “Người trong lòng của nàng và kẻ thù đều tham gia khoa cử, nàng đang lo lắng kẻ thù sẽ hãm hại người trong lòng của nàng.”
“Ồ, chuyện này có vẻ hơi phức tạp nhỉ.” Bạch Quả nói: “Nhưng Phó cô nương lợi hại như thế, chắc là có thể ngăn cản được.”
Tam Nương nghe thế, lập tức nhìn về phía Phó Yểu.
Phó Yêu vô cảm nói: “Tại sao phải ngăn cản, gậy ông đập lưng ông không thú vị hơn à?”
“Nói vậy nghĩa là, trong lòng Phó cô nương đã có tính toán khác rồi đúng không?” Bạch Quả vỗ thân cây, khen ngợi nói: “Cách xa ngàn dặm vẫn có thể bày mưu tính kế. Phó cô nương đúng là người mỹ tâm thiện.”
“Người mỹ tâm thiện?” Phó Yểu cười: “Ngươi thấy câu này hợp với ta à?”
“Này…” Bạch Quả không nói nên lời. Một lát sau, hắn lại nói: “Mặt của ngươi, tại sao lại thành ra như thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-37.html.]
Không những không còn đôi mắt, mà một nửa khuôn mặt đều như bị gặm cắn, ngay cả xương trắng cũng lộ ra ngoài, chỉ liếc nhìn thôi cũng thấy ghê người.
“Hai mắt bị móc ra, đầu lưỡi bị cắt, t.h.i t.h.ể bị mấy con sói cắn xé, cho nên mới thành như bây giờ.” Phó Yểu nói.
Bạch Quả im lặng một hồi rồi lên tiếng an ủi: “Đừng buồn, mọi chuyện đã qua rồi.”
“Ta buồn cái gì, đây cũng không phải cơ thể của ta.” Phó Yểu tỏ vẻ chẳng sao cả.
Bạch Quả: “…Ngươi đoạt xá sống lại? Không phải, cơ thể này vốn là của ai?” Rồi hắn đột nhiên nảy ra gì đó, quay đầu nhìn về phía Tam Nương.
“Đúng, là của ta.” Tam Nương buồn bã nói: “Vị hôn phu của ta, và muội muội, tư thông với nhau, bị ta bắt gặp, bọn họ g.i.ế.c ta để diệt khẩu, vứt xác cho sói ăn, định hủy thi diệt tích. Ta bây giờ, vẫn còn nhớ, tiếng, d.a.o găm c.h.é.m vào người, đau lắm…”
Tam Nương nhớ lại chuyện cũ, quanh thân lại bắt đầu có dấu hiệu cuồng hóa.
Lúc này, Bạch Quả không biết lấy từ đâu ra một quả Bạch Quả cho nàng ta: “Đừng nghĩ nữa! Ăn cái này đi, ngon lắm.”
Phó Yểu ở bên cạnh thấy trái cây được đưa cho Tam Nương, ngón tay hơi giật.
“Khi có chuyện buồn, ăn một chút đồ ngon là được. Đôi cẩu nam nữ kia chắc chắn sẽ gặp báo ứng, nhân quả gộp lại, bọn họ chắc chắn không có kết cục tốt.” Bạch Quả vừa an ủi Tam Nương, vừa tức giận mắng theo: “Những kẻ đó luôn nghĩ rằng chuyện xấu không bị người phát hiện là sẽ không sao. Thật ra ông trời đều đang nhìn. Người lương thiện có trời thấy, kẻ ác sẽ bị trừng trị. Cứ chờ xem, bọn họ sớm muộn gì cũng xui xẻo. Kiếp sau có lẽ cũng chỉ có thể làm vịt.”
Tam Nương bị hắn quấy rầy, cảm xúc vừa dâng lên cũng dần nguôi xuống. “Tại sao, là vịt?” Nàng hỏi.
“Vì sẽ bị chúng ta ăn.”
“…” Tuy rằng không hiểu cách nói hài hước này, nhưng thấy hắn cố gắng an ủi mình như vậy, Tam Nương vẫn nghiêm túc cảm ơn: “Cảm ơn.”
“Ây da, đừng khách sáo.”
“Vậy ngươi, tại sao, lại ở đây?” Tam Nương hỏi hắn.
“Ta ấy à…” Bạch Quả cười: “Ta đang đợi một người. Đợi gặp hắn rồi ta sẽ đi.”
“À.” Tam Nương biết đằng sau câu này cũng là một chuyện không vui vẻ gì lắm, vậy nên không hỏi nhiều.
Đợi tới giờ sửu, Phó Yểu và Tam Nương mới rời khỏi chùa Đại Từ Ân.
Sau khi về đến đạo quan, Phó Yểu leo lên nóc nhà, không nhịn được mà nhớ lại chút chuyện cũ.
Lúc đó nàng vừa mới c.h.ế.t không bao lâu, toàn thân đều là oán khí, không hóa thành lệ quỷ mà biến thành oán quỷ.