TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 36
Cập nhật lúc: 2025-01-30 09:32:36
Lượt xem: 8
Sau khi rời đi từ đạo quan không tên vào năm ngoái, hắn đã nhờ người hỏi thăm tin tức của Tam Nương và đạo quan kia, nhưng chẳng nhận được tin tức gì hữu ích cả.
Cái tráp gỗ này, trước đó hắn đã muốn mở ra rất nhiều lần, nhưng cuối cùng đều kiềm chế lại.
Tối đó hắn không ngủ được, hôm sau khi Liễu Phú Vân đang rửa mặt thì vang lên tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra mới thấy là Kỳ Sương Bạch ở cách vách.
“Kỳ huynh.” Liễu Phú Vân mời hắn ta vào trong, nhưng Kỳ Sương Bạch lại để ý thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, lập tức hỏi: “Liễu huynh không ngủ cả đêm à? Chẳng lẽ vẫn còn nghĩ tới chuyện của Tam Nương?”
Sau khi Liễu gia biết việc Liễu Phú Vân đi tìm Tam Nương thì chuyện này đã không còn là bí mật. Ở kinh thành, Định Quốc Công sau khi biết chuyện thì không cho phép Liễu Phú Vân tới thăm Định Quốc Công phủ nữa.
“Không có, chỉ là sắp thi cử rồi, ta có hơi căng thẳng thôi.” Liễu Phú Vân không muốn giải thích nhiều.
Kỳ Sương Bạch thở dài, áy náy nói: “Nếu ta biết Liễu huynh để ý Tam Nương như vậy thì lúc trước đã không chấp nhận hôn sự này.”
Liễu Phú Vân bị hắn nói trúng điều trong lòng, bắt đầu thấy không thoải mái, miễn cưỡng mỉm cười: “Mấy chuyện đó đều là quá khứ cả rồi. Lần này Kỳ huynh hẳn là có nắm chắc, ta nghe người bên ngoài đồn là năm nay huynh có thể trở thành Trạng Nguyên lang.”
“Cái này là do mọi người coi trọng ta mà thôi.” Kỳ Sương Bạch khiêm tốn nói.
Hai người chuyện trò vài câu, Kỳ Sương Bạch đột nhiên nhìn thấy tráp gỗ trên bàn, buột miệng hỏi: “Đây là…”
“À.” Vẻ mặt Liễu Phú Vân vẫn rất bình tĩnh: “Là ít đặc sản bằng hữu của ta gửi tới.”
“Vậy à, Liễu huynh quen biết rộng thật đấy.” Kỳ Sương Bạch chắp tay nói: “Ta cũng phải về đọc sách rồi, nếu Liễu huynh có tâm sự thì cứ tới tìm ta.”
“Được.”
Sau khi Kỳ Sương Bạch rời phòng, quạt xếp trên tay hơi rung động, mặc dù khuôn mặt hắn ta vẫn đang nở nụ cười ấm áp, nhưng hai mắt lại trở nên lạnh lẽo.
Khi sắp tới cửa, hắn ta đột nhiên hỏi người hầu đưa hắn ta ra cửa: “Liễu huynh có tìm được Tam Nương ở Thủy huyện không? Ta thấy bộ dạng huynh ấy cứ mất hồn mất vía, nếu như vậy mãi cũng không hay. Khoa cử sắp tới rồi, bộ dạng này của huynh ấy sao mà đi thi được.”
Người hầu cũng hơi lo lắng, đáp: “Đâu tìm được gì. Hỏi thăm suốt mấy ngày, một nửa tin tức cũng không có. Nghe nói công tử còn tới đạo quan xin quẻ, nhưng cũng không tìm được.”
“Xin quẻ trên đạo quan?” Kỳ Sương Bạch cười: “Liễu huynh đúng là người si tình. Nếu Tam Nương vẫn còn, ta chắc chắn sẽ ủng hộ bọn họ.”
Người hầu cười khổ, không nói gì.
Sau khi Kỳ Sương Bạch về phòng mình, người hầu mới nói chuyện Kỳ công tử hỏi thăm cho chủ tử mình nghe: “Tiểu nhân đều dựa theo lời dặn của ngài.”
“Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.” Liễu Phú Vân đang viết chữ, đến khi viết xong thì cán bút cầm trên tay cũng bị hắn bóp nứt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-36.html.]
Quan hệ của hắn với Kỳ Sương Bạch rất hời hợt, lần này tới kinh thành thi cử, Kỳ Sương Bạch lại chủ động ở cùng chỗ với hắn. Những lần nói chuyện sau của bọn họ đều xoay quanh vấn đề khoa cử, nhưng chỉ cần lơ đãng chút là Kỳ Sương Bạch lại nhắc tới Tam Nương.
“Muốn thử ta à?” Liễu Phú Vân nhìn vào khoảng không vô định, đáy mắt hiện lên chút châm chọc, nhưng đa phần là bi thương.
Kỳ Sương Bạch càng làm thế chỉ càng chứng minh việc Tam Nương mất tích không đơn giản. Thậm chí, Tam Nương có lẽ đã…
Người hầu bên ngoài đột nhiên gõ cửa: “Công tử, Kỳ công tử ra ngoài.”
Liễu Phú Vân hít một hơi thật sâu, nói: “Về sau không cần để ý hướng đi của hắn nữa, cũng đừng để hắn tới quấy rầy ta.”
…
Kỳ Sương Bạch tới tửu lầu đã đặt sắn, vừa vào cửa đã thấy Phó Ngũ Nương ở đó. Nếu không nhắc tới những thứ khác, chỉ so khuôn mặt thì Phó Ngũ thật sự kém xa Phó Tam.
Chỉ tiếc, Phó Tam là một đứa nói lắp.
Một nữ nhân nói lắp thì sao có thể xứng làm chính thê của Kỳ Sương Bạch được.
“Trà ngon.” Kỳ Sương Bạch vừa vào cửa đã khen.
“Chàng còn chưa uống thì sao biết đây là trà ngon?” Phó Ngũ Nương cười khẽ. “Trà do nàng nấu tất nhiên là trà ngon.”
“Miệng lưỡi nịnh nọt.” Tuy nói thế, nhưng gương mặt Phó Ngũ Nương tràn đầy vui vẻ: “Liễu Ngũ rốt cuộc biết bao nhiêu chuyện liên quan tới Tam Nương?”
“Ta thấy hắn đã bắt đầu nghi ngờ.” Kỳ Sương Bạch tỏ vẻ không để ý: “Nhưng hắn không tìm được thi thể, cũng không có chứng cứ, cho dù nghi ngờ cũng không làm gì được.”
“Nói cũng đúng. Tam tỷ của ta đúng là tài giỏi, c.h.ế.t rồi mà vẫn khiến một nam nhân vì nàng chạy trước chạy sau, ngay cả chuyện khoa cử quan trọng nhất cũng không để ý. Nữ nhân ấy mà, đúng là có một gương mặt đẹp là đủ.” Phó Ngũ Nương nghĩ tới tỷ tỷ của mình, khuôn mặt tươi cười cũng trở nên lạnh lẽo: “Ta thật muốn thấy vẻ mặt của hắn khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Tam Nương bị sói xé nát.”
“Lại ghen ty.” Kỳ Sương Bạch yêu chiều bóp nhẹ mũi ả ta: “Nàng so đo với một người đã c.h.ế.t làm gì cơ chứ.”
Phó Ngũ Nương hất tay hắn ta, nghiêm mặt nói: “Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Khoa cử lần này, không được để Liễu Phú Vân thắng.”
Nụ cười của Kỳ Sương Bạch cũng nhạt dần, hai mắt lộ rõ sát ý: “Ta hiểu.” Hắn ta chắc chắn sẽ không để bất kỳ ai phá hỏng những gì hắn muốn.
Hai người lại thầm thì với nhau một hồi, Phó Ngũ Nương đội mũ có rèm, im lặng rời khỏi phòng riêng.
Kỳ Sương Bạch nhìn bóng dáng ả ta biến mất sau cửa, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt, nhưng bàn tay nắm chén trà lại chợt siết chặt, chén trà mỏng manh lập tức nứt vỡ, rơi xuống đất, nước trà văng khắp nơi.
“Quả nhiên lòng dạ nữ nhân là ác độc nhất.” Mặc dù Định Quốc Công phủ là một cây thang không tệ, nhưng nếu như có một người bên gối như thế, hắn thấy vẫn nên suy nghĩ lại.