TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 30

Cập nhật lúc: 2025-01-29 18:10:57
Lượt xem: 13

Tối đó, tiệc giao thừa chính thức mở màn. Bàn tiệc được đặt trước tượng Tam Thanh, Phó Yểu ngồi giữa bàn, Tam Nương với Đại Lang ngồi hai bên trái phải, bên cạnh Đại Lang là Triệu lão gia tử, tất nhiên người bình thường không nhìn thấy được, phu thê Dương thị và Triệu Hưng Thái ngồi hai bên sườn, cứ tưởng Phó Yểu cố ý để trống một vị trí.

“Cuối cùng ta cũng được ăn thịt kho tàu của Dương sư phụ.” Đại Lang hưng phấn vô cùng, chỉ có trời mới biết hắn thèm thịt cỡ nào.

Triệu Hưng Thái nhìn thiếu niên mặt trắng áo đỏ, rõ ràng khuôn mặt nghiêm túc, giọng nói lại vui sướng vô cùng, mí mắt hắn bắt đầu co giật.

Ngoại trừ thiếu niên áo đỏ khiến hắn hoảng sợ, nữ tử áo trắng bên cạnh cũng làm hắn lạnh cả người. Hơn nữa còn có quan chủ mặc y phục màu đen, mặt mũi che kín…

Đạo quan này… là một ổ quỷ đúng không?

Tuy rằng một nửa người trên bàn đều khá kỳ lạ, nhưng bữa cơm này lại rất náo nhiệt.

Giang chưởng quầy giỏi ca múa, ăn được một nửa đã cất giọng hát một bài nổi tiếng lúc trước, trợ hứng cho mọi người, Dương đầu bếp ngồi bên cạnh dùng đũa gõ lên mép bàn cổ vũ, há miệng khen ngợi liên tục, thỉnh thoảng còn đưa một chén rượu qua cho thê tử giải khát.

Phó Yểu ở bên cạnh chơi xúc xắc với không khí, Tam Nương ngồi ở giữa làm trọng tài, dường như rất vui vẻ.

Chỉ có Đại Lang là vùi đầu ăn uống, Triệu Hưng Thái nghi ngờ không biết có phải lúc trước đối phương c.h.ế.t vì đói hay không…

“Đại Lang, ăn cơm không được bẹp miệng, nếu không thì phải há miệng mà ăn.” Phó Yểu nói với Đại Lang.

Đại Lang lập tức ngậm miệng lại, Triệu Hưng Thái hiểu được ý nghĩa trong đó, xém chút sặc chết.

Đợi tới khi hắn ho xong, trong lòng lại dâng lên cảm xúc khác.

Hắn cảm thấy bầu không khí ở đây rất thích ý, giống như đang ở nhà. Nhẹ nhàng, vui vẻ, không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần làm những gì mình muốn là được. Trong tiếng vui cười ầm ĩ, hình như lòng dạ cũng không còn cô đơn nữa.

Ngay khi hắn đang cảm thụ cảm giác kì diệu này, Phó Yểu đi tới: “Tiểu tử, muốn đánh cược không?”

Triệu Hưng Thái nhìn xúc xắc trên bàn, có lẽ bị không khí lây nhiễm, cả người đều thả lỏng: “Được, chơi thì chơi.”

Hai khắc sau, Triệu Hưng Thái nhìn túi tiền dẹp lép của mình, chỉ muốn cười ha hả.

Quả nhiên hắn vẫn quá coi thường đối phương, không phải, là coi thường độ mặt dày của quan chủ, trong tình huống thế này mà còn có thể gian lận được.

Đợi uống rượu đủ rồi, ly bát lẫn lộn với nhau, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông.

Ngay thời khắc giao nhau của năm mới, tiếng chuông sẽ được gõ vang, báo cho mọi người biết một năm nữa đã tới.

“Tết đến rồi.” Giang chưởng quầy dựa vào lòng phu quân.

“Đúng thế, năm mới.” Triệu lão gia tử ôm bình rượu, nhìn ánh lửa lóe sáng bên ngoài.

“Quan chủ, chút nữa ta có thể về thăm người thân không?” Đại Lang mong chờ nhìn Phó Yểu. Hắn muốn đoàn tụ với cả nhà trong ngày đặc biệt này.

Phó Yểu lại từ chối: “Không cần, phụ mẫu ngươi tới rồi.”

“Thật hả?” Đại Lang vui vẻ, xoay người chạy ra ngoài: “Vậy để đệ đi đón bọn họ!”

Phó Yểu không ngăn hắn, những người khác lại nhìn về phía nàng, Giang chưởng quầy hỏi: “Chuyện của Đại Lang là?”

Bọn họ đều biết Đại Lang, nhưng quá khứ thì không biết.

Đây cũng không phải chuyện gì bí mật, Phó Yểu thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ: “Lúc trước ta đã đồng ý với phụ mẫu của hắn, chỉ cần bọn họ giúp ta sửa chữa lại đạo quan, ta sẽ để Đại Lang đầu thai thành nhi tử của bọn họ lần nữa.”

“Không ngờ còn có chuyện như thế.” Giang chưởng quầy hiểu ra: “Vậy đạo quan bây giờ…”

“Đã xây xong.” Phó Yểu nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-30.html.]

“Nói vậy nghĩa là, Đại Lang phải đi sao?” “Đúng thế.”

Khoảng nửa khắc sau, bên ngoài đạo quan vang lên tiếng nói chuyện.

Dương đầu bếp đi ra mở cửa, nhìn thấy mấy chục thôn dân cùng nhau lên núi, trong tay ai cũng cầm nhang đèn.

Đầu tiên bọn họ đốt pháo trúc ở cửa, sau đó mới lần lượt vào trong dâng hương.

Hương khói lượn lờ, bữa tiệc không biết đã kết thúc tự lúc nào. Phó Yểu đứng trước tượng Tam Thanh, gọi Đại Lang lại.

Ngón tay nàng đặt lên trán Đại Lang, hồn phách Đại Lang thoát ra khỏi người giấy.

Lúc này mọi người mới biết, Đại Lang chỉ là một thiếu niên, là một hài tử mười mấy tuổi vẫn còn nét trẻ con.

“Quan chủ?” Đại Lang nhìn cơ thể mình, khó hiểu hỏi quan chủ.

“Sao nào, cơ thể người giấy thoải mái quá nên ngươi không còn muốn về với phụ mẫu mình nữa à?” Phó Yểu nói.

Đại Lang kinh ngạc, tới khi hiểu ra thì vui vẻ hỏi: “Thật sao? Ngài nói rằng đệ có thể về rồi sao?!”

“Đầu óc ngu ngốc như thế, không biết sau này phải làm sao đây.” Phó Yểu tặc lưỡi.

“Tốt quá! Cảm ơn quan chủ!” Đại Lang nói cảm ơn xong, vội vàng chạy ra cửa.

Cách một cánh cửa, mọi người trong phòng đều nhìn thấy hắn vui vẻ nói cho phụ mẫu của mình tin tức này, mặc dù phụ mẫu hắn không nghe thấy.

Vui vẻ một hồi, Đại Lang trở về, khuôn mặt toàn là mong đợi: “Quan chủ, về sau đệ còn tới đây được không?”

“Tại sao lại không? Tới lúc đó nhớ bảo phụ mẫu của ngươi quyên nhiều tiền nhang đèn một chút.” Phó Yểu nói.

“Vâng! Tới lúc đó đệ sẽ quyên toàn bộ tiền mừng tuổi của mình cho ngài!” Đại Lang vỗ n.g.ự.c hứa hẹn.

Khi bọn họ đang nói chuyện, các thôn dân bên ngoài đã bắt đầu vào trong quỳ lạy.

Đợi tới khi phu thê Hà thợ mộc xuất hiện, Phó Yểu bảo đám người Giang chưởng quầy rót cho bọn họ mỗi người một ly rượu trên bàn thờ.

Đợi hai phu thê uống xong, nàng nói: “Được rồi, về nhà đi.”

Đây là lần đầu tiên phu thê Hà thợ mộc nhìn thấy quan chủ, nghe nàng nói vậy thì vội vàng dập đầu, sau đó lui ra ngoài.

Đợi bọn họ đi, Đại Lang mới quỳ xuống đất, lạy ba cái với Phó Yểu: “Cảm ơn quan chủ, sau này đệ sẽ thường xuyên tới thăm ngài và Tam Nương tỷ tỷ!”

“Đi đi.” Phó Yểu nói.

“Vâng.” Đại Lang đứng lên, chăm chú nhìn các nàng mấy lần, sau đó xoay người đuổi theo phụ mẫu, đi bên cạnh họ.

Cho tới khi bóng dáng của một nhà ba người biến mất, đám người Giang chưởng quầy mới dọn dẹp mọi thứ, trở về phòng nghỉ ngơi.

Chỉ có Tam Nương còn hơi buồn bã: “Sau này Đại Lang, còn nhớ, chuyện ở đây không?”

“Nếu đã có cuộc sống mới thì cần gì phải nhớ lại.”

Tam Nương im lặng một lát, hỏi: “Ta thì sao? Nếu ta sống lại, có phải cũng sẽ quên không?”

Phó Yểu mở cửa đạo quan ra, nhìn ánh đèn phía xa. Ngay lúc thế gian chỉ còn lại ánh sáng và bóng tối này, nàng uống một ngụm rượu: “Với ta mà nói, cho dù là ai cũng đều chỉ là khách qua đường.”

Loading...