TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-01-24 14:01:48
Lượt xem: 30
Vì muốn biết là thật hay giả, mọi người bắt đầu chen lấn nhau, tay chân sờ soạng người Phương Nhị xem có còn thở hay không.
“Tim vẫn đập!” Bọn họ kinh ngạc kêu lên, Trương Lục Nương vui mừng đến độ khóc không thành tiếng.
Đợi tới khi nàng nhớ ra phải nói lời cảm tạ thì nữ tử bạch y kia đã biến mất.
Nàng quay đầu lại nhìn tượng Tam Thanh thì trên đó đã trống rỗng, chỉ còn lại ánh trăng lạnh lùng.
Hình ảnh này khiến các thôn dân đều lạnh sống lưng, may mà bọn họ đông người nên tạm thời không cuống lên vì sợ.
“Có lẽ lần này gặp được người không tầm thường rồi.” Tất nhiên là trong lòng bọn họ lại nghiêng về việc đó không phải con người hơn.
“Chúng ta vẫn nên đưa Phương Nhị xuống núi trước, rồi gọi Trịnh lang trung tới xem thử.”
“Đúng đúng, đừng để khó khăn lắm mới sống lại thì…” “Câm miệng!”
“Mau đi!”
Mọi người miệng năm miệng mười, nâng Phương Nhị ra khỏi đạo quan.
Huynh đệ hai nhà Trương Phương lúc này mới chú ý tới bọn họ, cũng không còn đánh nhau nữa.
“Lão nhị?” Đại ca Phương gia thò đầu tới muốn xem xác của đệ đệ mình có làm sao hay không thì bị các thôn dân ngăn lại: “Xuống núi trước đã, chuyện còn lại để sau hắng nói.”
Phương Đại thấy mọi người đều nhỏ giọng để nói chuyện, đang định hỏi bọn họ làm trò gì, tiểu đệ đứng cạnh đã kéo tay hắn, nuốt nước miếng nói: “Đại ca… Nhị ca hình như đang thở…”
…
Sau khi đoàn người xuống núi thì lập tức mời thầy lang, những người còn lại dỡ bỏ linh đường, việc này khiến cả thôn làng vốn không lớn nhanh chóng sáng đèn lên.
Khi biết tin Phương Nhị c.h.ế.t đi sống lại, mọi người đều nhìn về phía nhà Phương Nhị với vẻ nghi ngờ.
Ai ngờ bọn họ vừa tới cửa đã thấy Phương Nhị nằm trên giường bỗng nhiên mở hai mắt, ngay lúc đó, dường như có một dòng khí lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu của từng người, khiến bọn họ không ngừng run rẩy.
“Phương, Phương Nhị?” Ban sáng bọn họ đều chính mắt chứng kiến Phương Nhị được đưa vào quan tài, nhưng bây giờ… thật sự sống lại rồi?
Phương Nhị ở bên trong dường như nghe thấy bọn họ gọi tên hắn, nhìn bọn họ không hề chớp mắt như đang chào hỏi.
Hành động này của hắn khiến mọi người chắc chắn, Phương Nhị thật sự đã sống lại.
Mặc dù bọn họ vẫn không thể tin được việc người c.h.ế.t còn có thể sống lại, nhưng bây giờ chẳng còn ai sợ hãi như hồi nãy nữa, bọn họ muốn vào trong để nghe ngóng xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-3.html.]
Đợi tới khi đại ca Trương gia nói rõ mọi chuyện, toàn bộ người ở trong lẫn ngoài đều chìm vào im lặng.
Đúng lúc này, đám người kéo đến đột nhiên có người mở miệng: “Ta nhớ ra rồi! Hôm qua lúc hái thuốc xong, lúc xuống núi có ghé vào đạo quan đó để tránh mưa, lúc rời đi Phương Nhị còn cúng bái cho đạo quan một cái bánh. Đừng bảo rằng chính thứ này đã giúp Phương Nhị sống lại?”
“Tránh mưa gì?” Có người dò hỏi.
Thế là người nọ lại kể lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Mọi người nghe xong đều thấy cũng không phải là không thể tin được: “Tòa đạo quan đó đã mấy chục năm không có người cúng bái, Phương Nhị vừa cúng đã được các vị Tam Thanh ghi nhớ cũng không có gì lạ.”
“Đúng thế, người thành thật cũng có phúc của người thành thật, ông trời đều thấy hết.”
Mọi người thảo luận vô cùng sôi nổi, đợi tới lúc trời sáng, tin Phương Nhị c.h.ế.t đi sống lại đã đi khắp làng trên xóm dưới.
Những người tới xem thử Phương Nhị có thật sự còn sống hay không nhiều tới mức gần như đạp vỡ cửa nhà Phương gia, đồng thời cũng có rất nhiều người tò mò chạy lên tòa đạo quan trên núi, xem thử nơi này rốt cuộc có chỗ nào kỳ lạ không, có linh nghiệm hay không.
Nhưng khi bọn họ tới đó thì tòa đạo quan rách nát này vẫn như vậy, không có gì khác lạ cả, cỏ dại mọc thành bụi trước sân, gạch ngói thì vỡ nát, bên trong trống rỗng.
Có vài người ôm hy vọng, ngồi chờ tới tận buổi tối, muốn thử xem cao nhân có xuất hiện vào ban đêm hay không.
Một đêm trôi qua, ngoại trừ trên người có thêm mấy vết sưng do bị muỗi cắn thì bọn họ không thấy gì cả.
Mấy ngày tiếp theo, tòa đạo quan rách nát này thường xuyên có người tới thăm, nhưng tất cả đều giống lần đầu, không ai tìm được gì cả.
Đúng lúc này, Phương Nhị dưỡng thương mấy ngày cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện được, mà câu đầu tiên hắn nói lại là bảo huynh đệ nhà mình đi báo quan.
Lúc này mọi người mới biết được, hóa ra Phương Nhị không phải c.h.ế.t ngoài ý muốn mà là bị người ta sát hại.
“Hôm ấy sau khi ta bán thảo dược, đại phu trong y quán thấy mấy quả dại trong giỏ của ta, nói rằng đây là dược liệu hiếm thấy, dùng năm lượng bạc mua lại. Lúc trở về, ta trượt chân ngã xuống sườn núi, đang định bảo Phương Lượng kéo lên, thì ai ngờ hắn lại nhảy xuống, cầm tảng đá đập lên đầu ta…” Nói tới đây, mặt Phương Nhị hiện lên vẻ sợ hãi và căm hận.
Nỗi ám ảnh lúc c.h.ế.t đi không vì sống lại mà biến mất, cho nến hắn mới nôn nóng muốn kẻ g.i.ế.c người có thể bị pháp luật trừng trị.
Sau khi Lý chính biết chuyện, lập tức dẫn người tới nhà Phương Lượng.
Nhưng khi bọn họ đến thì đã trễ rồi, Hai ngày trước Phương Lượng đã rời khỏi thôn, tới giờ vẫn chưa trở về.
Cuối cùng, vụ án này phải bàn giao lại cho quan phủ, đồng thời vì chuyện Phương Nhị c.h.ế.t đi sống lại mà khiến toàn bộ huyện thành ồn ào một phen.
Hai ngày sau, Phương Lượng bị bắt mang về quy án, tòa đạo quan rách nát ở núi Nhạn Quy cũng nổi tiếng sau vụ này.