TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 29

Cập nhật lúc: 2025-01-29 18:10:53
Lượt xem: 5

“Giấy nợ?” Triệu lão gia tử lập tức ngộ ra, đối phương đang định dùng tay không bắt sói.

Nếu lão ký tên, ấn dấu tay vào tờ giấy nợ này, Triệu gia sẽ vô duyên vô cớ nợ ba vạn năm ngàn lượng bạc trắng.

“Đúng thế. Dạo này ta có thiếu một món nợ, ngài cứ xem như cứu giúp người nghèo đi.” Phó Yểu nói.

“Thế thì cũng phải đợi ngươi thắng rồi tính.” Triệu lão tử rất kiên trì trên vấn đề nguyên tắc.

Trong phòng bếp, Triệu Hưng Thái nhìn thấy Giang chưởng quầy, không nhịn được nhìn chăm chú vào mắt nàng: “Mắt ngài…” Hắn nghe người khác nói rằng vì chuyện của tửu lầu, Giang chưởng quầy tranh cãi với nhi tử, kết quả hai mắt bị nhi tử chọc mù. Chuyện này đồn thổi rất tỉ mỉ, hơn nữa Dương Anh luôn nói rằng bản thân không hề chọc mù hai mắt Giang chưởng quầy. Không nói tới nguyên nhân kết quả của nó, nhưng hai mắt Giang chưởng quầy bị mù rất có thể là sự thật.

Nhưng Giang chưởng quầy hiện tại lại không sao cả, thậm chí một vết sẹo cũng không, việc này khiến Triệu Hưng Thái nghi ngờ độ tin cậy của lời đồn.

“Khỏi rồi.” Giang chưởng quầy không biết ngày hôm đó Triệu Hưng Thái không thấy mọi chuyện xảy ra: “Là Phó quan chủ chữa khỏi.”

Triệu Hưng Thái lúc này đã hiểu, nói cách khác, đôi mắt nàng lúc trước thật sự đã mù.

Không đúng!

“Phó quan chủ?” Nhắc tới người này, Triệu Hưng Thái cảm thấy kì lạ: “Nàng biết chữa bệnh? Nhưng ta thấy đôi mắt của ngài không giống bị thương, hoặc là nói không giống như vừa được chữa khỏi.”

Y thuật thông thường chắc chắn không thể khiến vết thương lành nhanh thế được, ngay cả ngự y trong cung cũng không thể.

Giang chưởng quầy thấy vẻ mặt hắn, lập tức hiểu ra hắn đã trải qua một vài chuyện giống thế này: “Phó quan chủ biết được gì, ta nghĩ trong lòng ngươi cũng biết.” Nàng thấy hắn không nói gì, cười nói tiếp: “Chuyện ngươi chưa từng nhìn thấy không có nghĩa là nó không tồn tại, giờ là do ngươi may mắn nên mới gặp.”

Triệu Hưng thái nghe thế, lập tức hiểu ý nàng, những chuyện lúc trước hắn gặp được không phải là ảo giác. Hắn bất đắc dĩ nói: “Sự may mắn này ta có thể không cần được không?”

Lúc còn nhỏ hắn hay mơ thấy một ông lão dạy hắn nấu ăn, sau đó cả nhà đều nói là gia gia hiển linh, cho nên không phải là hắn hoàn toàn không tin những chuyện như thế này. Nhưng giờ lại tự mình trải qua, hắn vẫn có chút run sợ.

Dù sao con người còn có thể nói đạo lý, nhưng quỷ thần thì không.

“Không thể.” Giang chưởng quầy đáp: “Nếu ngươi đã tới đây thì giúp chuẩn bị bữa tối đi, quan chủ nói rồi, nơi này không nuôi người rảnh rỗi.”

Việc đã tới nước này, cho dù Triệu Hưng Thái không chấp nhận cũng không được.

Ba người bận rộn trong phòng bếp, tới khi làm xong một bàn thức ăn ngon thì trời cũng tối.

Giang chưởng quầy đặt thức ăn lên mâm, sau đó nói với Triệu Hưng Thái: “Hưng Thái, đi đưa cơm với ta.”

Nàng cố ý gọi hắn, chứng tỏ có chuyện muốn nói.

Triệu Hưng Thái nhìn Dương sư phụ đang dọn bếp, đáp một tiếng rồi chủ động bưng mâm, rời khỏi nhà bếp.

Đằng sau nhà bếp là phòng chính, chỉ cách nhau vài bước chân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-29.html.]

Lúc chuẩn bị vào trong, Giang chưởng quầy ngừng bước, nói: “Hưng Thái, ngươi không có gì muốn nói ta biết sao?”

Triệu Hưng Thái cũng ngừng lại, đáp: “Chỉ là vài tin tức bên ngoài thôi, ngài muốn nghe không?”

“Tất nhiên là không.” Giang chưởng quầy cười: “Ta và Dương sư phụ của ngươi chỉ muốn sống những ngày yên bình, chuyện bên ngoài, không biết sẽ tốt hơn.”

“Ta cũng thấy như vậy.”

Chỉ hai ba câu, hai người đã ăn ý ngừng câu chuyện.

Trong chủ quan, Phó Yểu cười tủm tỉm nhìn Triệu lão gia tử ấn dấu tay.

“Đây là lần đầu tiên ta gặp được một đạo sĩ nghèo như vậy.” Triệu lão gia tử nói thầm, ký tên lên giấy nợ.

“Lão gia tử thật là người sảng khoái.” Phó Yểu nhìn, chắc chắn rằng không có sai sót gì thì lập tức nhét vào ngực.

Cuối cùng cũng đạt được chút lợi ích, Phó Yểu vui vẻ vô cùng, đặc biệt hào phóng lấy ra hai vò rượu từ hư không, bắt đầu đối ẩm* với Triệu lão gia tử.

*đối ẩm: vừa uống rượu vừa trò chuyện.

Hôm sau là giao thừa.

Tuyết trắng xóa rơi lả tả bên ngoài, Giang chưởng quầy giữ Triệu Hưng Thái ở lại đón năm mới rồi hắng đi, Triệu Hưng Thái cũng đồng ý.

Sáng sớm, sau khi hắn và Giang chưởng quầy dán xong câu đối xuân, trong phòng bếp đã để đầy rượu, thịt, gạo mì, rau xanh.

“Đây là…”

“Thôn dân đưa tới.” Dương đầu bếp giải thích: “Nói là quà tặng năm mới cho quan chủ.”

“Ồ.” Triệu Hưng Thái nhìn nguyên liệu nấu ăn tươi ngon trước mặt, cảm thấy dân chúng cũng rất thành tâm.

Ngay khi hắn mang rau đi rửa, lập tức thấy bên ngoài nhà bếp đặt rất nhiều bao bố đan bằng lá cây. Hắn mở ra nhìn thử, bên trong là các loại hạt khác nhau, có hạt thông, đậu phộng, hạt dưa, tất cả đều được lột sạch sẽ.

“Đây cũng là người dân đưa tới?” Mọi người thật sự quá có tâm. “Cái này thì không phải, là trong núi đưa.”

“Trong núi? Trong núi có người sống à?” Triệu Hưng Thái nhìn núi rừng bị tuyết phủ, tò mò hỏi.

“Ai nói chỉ có người mới mang đồ tới được?” Giang chưởng quầy gõ đầu hắn, giục: “Mau làm việc đi. Cơm tất niên năm nay phải làm mười hai món, coi chừng không kịp.”

Triệu Hưng Thái bị gõ đầu, lập tức không thắc mắc gì nữa, tiếp tục bận rộn.

Loading...