TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 28
Cập nhật lúc: 2025-01-29 18:09:39
Lượt xem: 7
Sau khi Triệu Hưng Thái rời đi, xách theo tay nải, ngồi xe ngựa rời khỏi Thủy huyện.
Hắn vốn cảm thấy bản thân ở lại đây học nghệ không lâu, lúc rời đi có lẽ sẽ không lưu luyến. Nhưng khi nhìn tường thành phía xa và không trung màu xám, trong lòng hắn bỗng cảm thấy không nỡ.
Triệu Hưng Thái thầm nghĩ, có lẽ vì đây là lần đầu tiên nên mới thế?
Xe ngựa xóc nảy suốt đoạn đường, ngắm phong cảnh bên ngoài chán chê, hắn vô tình ngủ thiếp đi. Khi Triệu Hưng Thái tỉnh lại, cảm giác xóc nảy cũng đã biến mất.
Tới nơi rồi sao?
Hắn xoa hai mắt, đang định hỏi tại sao xa phu không gọi mình dậy, chợt nhận ra mình đã không còn ở trên xe nữa mà là đang nằm giữa một đống lá khô.
“…” Triệu Hưng Thái mơ màng phủi lá cây trên người, nhìn quanh cánh rừng, ánh hoàng hôn khiến khu rừng càng thêm vẻ quái dị.
Điều này khiến Triệu Hưng Thái cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn không rảnh tìm hiểu lý do tại sao xa phu lại bỏ hắn lại nữa, chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Hắn đi dọc con đường phía trước, mặt trời cũng dần xuống núi, cho tới khi hoàn toàn khuất bóng, Triệu Hưng Thái mới nhìn thấy có ánh đèn xuất hiện đằng trước.
Triệu Hưng Thái không muốn bị đông cứng ở nơi đồng không m.ô.n.g quạnh này, bất chấp tất cả, hắn xách theo tay nải đi thẳng tới nơi có ánh sáng.
Khi hắn tới gần thì bỗng gặp được người quen.
“Dương sư phụ?” Người nọ đúng là Dương sư phụ mập mạp. Triệu Hưng Thái không ngờ hắn lại ở đây, sững sờ mất một hồi lâu.
“À, là ngươi à.” Dương đầu bếp nhìn thấy hắn cũng bất ngờ: “Quan chủ nói rằng sẽ có khách tới, bảo ta mở cửa đợi, không ngờ lại là ngươi.” Hắn nói xong, thấy sắc mặt Triệu Hưng Thái tái nhợt, vội vàng kéo hắn vào đạo quan: “Chắc lạnh lắm nhỉ, mau vào trong sưởi ấm đi.”
Triệu Hưng Thái cứ thế được kéo vào đạo quan, sau đó hắn được gặp lại vị khách nhân thần bí thường xuyên đến tửu lầu… cùng với hai người hầu của nàng.
“Tới rồi à.” Phó Yểu đang nằm trên bàn viết câu đối xuân, mở miệng khá tùy ý.
Triệu Hưng Thái còn chưa lấy lại tinh thần, nhưng từ lời nói của Phó Yểu, hắn nhận ra sự khác thường: “Ngài biết ta sẽ tới sao?”
“Ta không những biết ngươi sẽ tới, còn biết ngươi về sau sẽ ở lại đây.” Phó Yểu viết xong chữ cuối cùng, thả bút xuống, sai Tam Nương treo câu đối trước tượng Tam Thanh.
Triệu Hưng Thái không hiểu: “Ta? Tại sao?” Hắn bật cười, cũng không phản bác ngay: “Ta rời nhà là để bái sư học nghệ, ở đây có gì đáng để ta học sao?”
“Nếu không thì tại sao ngươi lại tới Thủy huyện?” Phó Yểu hỏi lại hắn.
Câu này khiến Triệu Hưng Thái sửng sốt, sau khi rời nhà, hắn vốn định tới Kim Lăng. Ai ngờ lúc đi lại đi nhầm đường, tới khi tìm được thành trấn thì mới nhận ra bản thân đã ở Thủy huyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-28.html.]
“Ta không hiểu ý ngài lắm.” Triệu Hưng Thái nói thật.
“Ý ta là, đi theo ta, có thịt ăn.” Phó Yểu ngửi mùi thịt trong không khí, si mê nói: “Món thịt kho tàu của Dương đầu bếp đúng là ăn bao nhiêu cũng không chán. Nếu ngươi đã tới, vậy thì xuống phụ đi, đạo quan không nuôi người rảnh rỗi.”
Triệu Hưng Thái: “…”
“Còn đứng đó làm gì, nhanh lên.”
Sau đó Triệu Hưng Thái sợ hãi nhận ra, hai chân của hắn đang tự mình đi ra ngoài.
Phó Yểu thấy vẻ mặt hết hồn của hắn thì quay sang Triệu lão gia tử đang hít hương khói bên cạnh, mặt vô cảm nói: “Ngài hít ít thôi, đạo quan của ta chỉ có chút hương khói như vậy, ngài hít hết thì về sau ta sẽ bắt tôn nhi của ngài trả lại gấp đôi đấy.”
Triệu lão gia tử hít mạnh một hơi cuối cùng, nói: “Là vì về sau không còn cơ hội nữa nên ta mới muốn tận hưởng một chút sao. Chỗ này có rượu không? Ta muốn uống hai ngụm.”
Phó Yểu tùy ý ném bầu rượu trong tay cho Triệu lão ngồi trên bàn thờ: “Ngọc bội nát rồi à?”
Triệu lão gia tử bắt lấy bầu rượu, uống một ngụm, sau đó than thở khoái chí, dựa vào tượng Tam Thanh đáp: “Ừ. Có rất nhiều chuyện ta không còn nhớ rõ nữa, có lẽ đây chính là dấu hiệu trước khi hoàn toàn biến mất. Chỉ là ta hơi không cam tâm, tiểu tử Hưng Thái trưởng thành quá chậm. Lần trước ta đã ôm hận mà chết, lần này lại ôm hận rồi tan biến, trái tim giống như bị đục khoét một lần nữa. Nhưng ta lại không có ai có thể phó thác được, nghĩ tới cảnh nó phải một mình lưu lạc đầu đường, màn trời chiếu đất chỉ vì được học nghệ, tương lai nâng dậy tửu lầu Thái An, lòng ta lại thấy thật chua xót…”
Huyệt thái dương trên trán Phó Yểu giật nhẹ, ngắt lời: “Trong khoảng thời gian này, Triệu Hưng Thái cứ ở trong rạp hát suốt đấy à? Sao để cả người ngài dính đầy mùi hí kịch thế? Đạo quan của ta có niêm yết giá đàng hoàng. Ngài chỉ cần có thứ ta coi trọng, ta sẽ đồng ý giúp ngài một chuyện, còn không thì ngài có diễn cỡ nào ta cũng không động lòng đâu.”
Lão gia tử lập tức trở lại như thường, ánh mắt sáng lấp lánh: “Nghe nói ngươi có thể giúp người c.h.ế.t sống lại.”
“Đúng thế.” Phó Yểu gật đầu: “Nhưng hồn phách của ngài cho dù có sống lại cũng sẽ biến thành một tên ngốc c.h.ế.t yểu.”
“…”
Phó Yểu nói tiếp: “Tất nhiên còn có một cách khác để sống lại như người bình thường, nhưng hồn phách của người phải được uẩn nhưỡng trong suốt trăm năm. Ngài còn muốn sống lại hay không?”
Triệu lão gia tử rót một ngụm rượu, im lặng không nói gì.
Phó Yểu cũng không vội: “Trước khi ngài hoàn toàn biến mất, có thể chậm rãi suy nghĩ. Trước mắt, chúng ta đánh cược một chuyện nhỏ cái đã.”
“Đánh cược gì?”
“Cược tôn nhi bảo bối của ngài khi thấy Giang chưởng quầy đã sáng mắt trở lại, có nói chuyện của Dương Anh cho nàng với Dương đầu bếp kia nghe không.” Phó Yểu nói.
“Chuyện này đâu thể giấu giếm được.” Lão gia tử rất sảng khoái chọn “có”: “Tiền cược là cái gì.”
“Ta cược là “không”. Nếu ngài thắng, tiền rượu trong phần còn lại của cuộc đời ngài ta sẽ bao trọn. Nếu ta thắng, ngài chỉ cần ấn một dấu tay lên đây là được.” Phó Yểu cầm tờ giấy Tam Nương đưa tới.
Triệu lão gia tử nhận lấy, nhìn nội dung bên trong viết: Giấy nợ.