TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 26

Cập nhật lúc: 2025-01-29 18:08:48
Lượt xem: 13

Mặc dù cũng đã thầm đoán ra, nhưng một người sờ sờ trước mặt đột nhiên biến mất vẫn khiến phu thê Dương thị kinh hãi không thôi.

Đợi người hoàn toàn biến mất, phu thê Dương thị nhìn về phía Tam Nương và Đại Lang bên cạnh: “Các ngươi cũng…”

“Đúng thế, sợ à?” Tam Nương hỏi.

“Có chút.” Đây là nói thật. Khi đối mặt với một sự việc lạ lùng như này, ai cũng khó mà tránh khỏi việc sợ hãi.

“Sau này sẽ quen thôi.” Đại Lang an ủi bọn họ: “Nhưng phải nói là Giang chưởng quầy thật sự rất lợi hại, lúc nãy ta cũng bị dọa sợ.”

“Thế sao?”

“Tất nhiên rồi, ngay cả quan chủ cũng phải kinh ngạc.” Đại Lang sợ rằng hai người sẽ lo lắng, nói liên miên không dứt: “Có lẽ ngài ấy không ngờ rằng Giang chưởng quầy lại mạnh mẽ tới vậy. Thôi được rồi, chuyện quá khứ không nhắc đến nữa, sau này hai người có suy tính gì chưa?”

“Suy tính?” Dương đầu bếp suy nghĩ, nói: “Có lẽ chúng ta sẽ tìm một chỗ, sau đó thì mở một tiệm cơm, bắt đầu lại từ đầu.”

Chỉ cần còn tay nghề, bọn họ sẽ không c.h.ế.t đói.

“Thế cũng không tệ. Tay nghề của Dương sư phụ rất tốt, tới lúc đó chắc chắn mọi thứ sẽ trở lại như ban đầu.” Đại Lang nói, sau đó lại hỏi đủ thứ chuyện với bọn họ.

Nói chuyện một lúc lâu, sự sợ hãi trong lòng phu thê Dương thị cũng dần vơi bớt. Dương đầu bếp bắt đầu lớn gan hỏi Đại Lang: “Chuyện Phó cô nương muốn dùng đôi mắt để làm thuốc dẫn là thật sao?”

Chuyện này bọn họ nhất định phải hỏi rõ, tránh thắc mắc trong lòng.

“Là giả, quan chủ mua mắt để mình dùng.” Đại Lang nhỏ giọng nói: “Hai người chắc không nhận ra, đôi mắt của quan chủ không nhìn được.”

“…” Đúng là bọn họ không nhận ra thật.

Nói chuyện một hồi, Giang chưởng quầy bắt đầu thấm mệt. Đại Lang ra ngoài tìm hai chiếc chăn cho họ, rồi lặng lẽ rời đi.

“Việc xảy ra đúng là ngoài dự đoán của mọi người.” Đại Lang nhìn bông tuyết bay lả tả bên ngoài: “Tam Nương tỷ tỷ, tỷ nghĩ cái rương cóc ghẻ kia có bị phát hiện không?”

Thật ra rương vàng kia chính là một cái rương chứa đầy cóc ghẻ. Ai cũng không ngờ Giang chưởng quầy lại quyết tuyệt tới vậy, nói móc mắt là móc.

Giao dịch vốn là không chắc sẽ thành, hiện tại chỉ sợ phải thật sự làm giao dịch.

“Sao bị phát hiện được.” Phó Yểu biến mất lúc nãy xuất hiện, bên chân nàng còn có một rương gỗ: “Hai người đi đổi rương cóc ghẻ đó về đây.”

Đại Lang nhẹ nhàng mở rương ra, sau đó nhanh chóng khép lại. Hắn bất mãn nói: “Cần gì phải đưa vàng cho tên khốn nạn kia, ta thấy hắn không xứng có được một văn tiền.”

“Hắn là cái thá gì, sao đáng để ta đánh đổi danh tiếng của mình.” Giọng điệu Phó Yểu lạnh nhạt: “Hơn nữa, ngươi đừng xem thường nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân từng là hoa khôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-26.html.]

“Tại sao?” Đại Lang không hiểu.

Nhưng Tam Nương dường như nhận được chỉ dẫn, lập tức hiểu ra: “Đúng thế, hoa khôi không phải chỉ biết nhìn mặt.”

Đại Lang vẫn không hiểu lắm, hắn vốn định hỏi lại Tam Nương, nhưng lại nhìn thấy nụ cười quái dị trên mặt nàng ta. Nụ cười này nếu để Phương Nhị nhìn thấy thì có lẽ sẽ sợ tới mức c.h.ế.t ngất.

Ngày hôm sau, Giang chưởng quầy tỉnh lại, đạo quan không có một bóng người.

Phía nhà bếp vang lên chút động tĩnh, nàng nhìn ra ngoài thì thấy phu quân đang nấu cháo.

Dương đầu bếp thấy nàng dậy, nói: “Ta xuống núi mua ít gạo nấu cháo, đợi chút nữa là xong. Cũng không biết Phó cô nương đi đâu, củi lửa trong quan không nhiều, sợ là cháo không để được lâu đâu.”

Giang chưởng quầy đứng yên không nhúc nhích, có lẽ cảm thấy không ổn, Dương đầu bếp ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: “Sao thế?”

“Dương đại ca, hai người đoạn tuyệt quan hệ, chàng có hối hận không?” Giang chưởng quầy hỏi.

Nhắc tới nhi tử, Dương đầu bếp lại cúi đầu khời que lửa, buồn rầu nói: “Những thứ có thể cho, ta đều cho hắn, muốn nhiều hơn cũng chẳng có. Sau này, tốt hay xấu đều phải xem ông trời. Ta hiện giờ chỉ là nam nhân của nàng, chuyện gì ta cũng nghe theo nàng.”

Giang chưởng quầy nghe thế, cuối cùng cũng nở nụ cười: “Ta đã cho chàng cơ hội. Dương đại ca, chúng ta ở lại đạo quan này đi.”

“Ở đây?” Hắn đã đi xung quanh kiểm tra, nơi này núi rừng hoang vắng, không có người ở, cũng không thể làm ăn buôn bán được.

“Phải. Ở lại đây. Chúng ta đi cầu xin Phó cô nương, có lẽ nàng sẽ cho chúng ta ở lại.” Giang chưởng quầy nói.

Dương đầu bếp đang định nói gì đó, nhưng thấy thê tử kiên quyết, cuối cùng đồng ý: “Được, nghe lời nàng. Mau uống cháo đi.”

“Được.” Giang chưởng quầy mỉm cười, khuôn mặt lộ ra vẻ sung sướng không thể che giấu.

Ở trên xà nhà, nơi hai phu thê không nhìn thấy, Đại Lang và Tam Nương ngồi nói chuyện với nhau.

Đại Lang rất vui khi đạo quan có thêm người vào ở: “Mặc dù không biết tại sao Giang chưởng quầy lại muốn ở lại, nhưng sau này đạo quan của chúng ta náo nhiệt hơn rồi.”

“Bởi vì nơi này ở trên núi, cách biệt với thế gian.” Tam Nương lại hiểu được ý muốn của Giang chưởng quầy.

Bề ngoài thì Dương Anh nhận được toàn bộ gia sản của Dương gia, nhưng đó chỉ là tạm thời mà thôi. Thế lực muốn chiếm lấy tửu lầu sẽ không vì Dương Anh trả hết ba vạn lượng mà ngừng tay, nếu Dương Anh đồng ý giao tửu lầu ra thì còn đỡ, nếu không, hắn ta có giữ được mạng hay không cũng khó nói.

Có lẽ ban đầu Giang chưởng quầy muốn giúp đỡ phụ tử Dương gia vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng hiện giờ thì nàng đã hoàn toàn từ bỏ đứa con riêng kia.

Trên núi rất khó hỏi thăm tin tức bên ngoài, không có sự che chở của phu thê Dương thị, Dương Anh có khi sẽ bị những kẻ đó cắn xé đến mức xương cốt cũng không còn.

Nghĩ tới là thấy mong chờ.

Đại Lang ngồi bên cạnh nhìn Tam Nương nở nụ cười, thầm run rẩy: Lại nữa, lại nữa…

Loading...