TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 25
Cập nhật lúc: 2025-01-29 18:08:47
Lượt xem: 8
Sau nửa năm được phu thê Hà thợ mộc tu sửa, đạo quan bây giờ chỉ còn phần sân trước chưa san bằng, mấy chỗ khác đều đã hoàn công.
Phó Yểu bước từ trên kiệu xuống, liếc nhìn Giang chưởng quầy đang ngất xỉu: “Đại Lang, lấy băng gạc tới đây.”
Đại Lang nhanh nhẹn xuống núi tìm Phương Nhị.
“Tam Nương, ngươi hái chiếc lá mềm nhất của cây hoa thứ tư trong góc sân về đây.”
Tam Nương nghe lời, xoay người rời đi.
Dương đầu bếp ôm thê tử rồi thấp thỏm bước vào đạo quan, tới trước tượng Tam Thanh, Phó Yểu kêu hắn đặt người xuống: “Để nàng nằm thẳng.”
Dương đầu bếp vội vàng làm theo, hơi lo lắng hỏi: “Có cần ta làm gì không?” “Ngươi?” Phó Yểu ngừng tay: “Kể chuyện đi.”
“Chuyện gì?”
“Kể lại chuyện ngươi quen Giang chưởng quầy kia bằng cách nào, để ta biết, sao một đóa hoa xinh đẹp như vậy lại cắm vào một bãi phân trâu.”
Lời nói của Phó Yểu hơi ác ý, nhưng Dương đầu bếp lại chẳng hề tức giận.
“Đúng là ta không xứng với nàng.” Hắn tự hiểu: “Nếu ta mà có bản lĩnh thì nàng đã không thành ra bộ dạng này. Nàng đồng ý ở cạnh ta, là vì ta từng cứu nàng một mạng.”
Còn tại sao lại cứu, chuyện cũng chẳng có gì phức tạp, hôm đó trên đường về quê sau khi học nghệ ở tửu lầu Thái An, hắn bắt gặp Giang Tiểu Uyển người đầy những m.á.u ở cạnh con sông phía ngoại thành Dương Châu. Sau đó hắn cứu người, tìm đại phu, nấu thuốc, nửa tháng sau Giang Tiểu Uyển tỉnh lại, lúc này bọn họ cũng rời khỏi Dương Châu rồi.
“Sau khi rời khỏi Dương Châu, Tiểu Uyển nói rằng để báo đáp ta, đồng ý ở lại giúp ta mở tửu lầu. Không ngờ lần ở lại này kéo dài tận mười tám năm. Người khác đều nói tửu lầu đông khách là vì tay nghề ta tốt, nhưng lòng ta biết rõ, tất cả công lao đều là của Tiểu Uyển. Nếu không phải nàng tìm cách làm quen với đám người quyền quý trong thành, tửu lầu cũng không thể yên ổn tới ngày hôm nay.” Dương đầu bếp lau khóe mắt, nhìn về phía Phó Yểu nói: “Phó cô nương, nếu được, cô nương dùng mắt của ta đổi cho nàng được không? Nàng là người tốt, không đáng phải chịu khổ.”
“Ngươi nghĩ đôi mắt nói móc là móc, nói bỏ vào là bỏ vào đấy hả?” Phó Yểu thấy Tam Nương và Đại Lang đã về, cầm chiếc lá vê nát rồi nhét vào miệng Giang chương quầy, sau đó đặt đôi mắt trở lại vị trí, sai Đại Lang băng bó cho Giang chưởng quầy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-25.html.]
“Vậy là được rồi sao?” Dương đầu bếp chưa từng thấy ai chữa trị như vậy, trong lòng hơi căng thẳng: “Nếu thiếu thuốc gì ta sẽ đi mua ngay. Ta vẫn còn một chiếc vòng cổ vàng, có thể mang đi đổi tiền.”
“Đây là thứ khiến ngươi quyết định từ bỏ toàn bộ tài sản? Mới lúc nãy còn nói tửu lầu làm ăn tốt là nhờ Giang chưởng quầy, xoay người lại tặng cho kẻ không nên tặng. Ngươi đặt Giang chưởng quầy ở đâu vậy?”
“Ta…” Dương đầu bếp muốn nói gì đó, nhưng lại nhận ra bản thân chẳng thể nói nên lời.
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên giọng nói yếu ớt của Giang chưởng quầy: “Phó cô nương, ta không trách chàng ấy…”
Phó Yểu không để ý tới tiếng kêu vui sướng của Dương đầu bếp, giúp Giang chưởng quầy gỡ băng trên mắt xuống, rồi tặc lưỡi nói: “Ta còn chưa nói được mấy câu mà ngươi đã bênh rồi.”
Động tác của nàng quá nhanh, Dương đầu bếp còn chưa kịp can ngăn đã thấy dưới lớp băng gạc, hai mắt thê tử trở lại như lúc đầu rồi.
“Tiểu Uyển, mắt nàng…” Dương đầu bếp ngơ ngác nhìn nàng, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn vượt qua những gì hắn hiểu biết, cho nên khi này hắn hoang mang tới độ không nói được hết câu.
Giang Tiểu Uyển nghe tiếng kêu của hắn, theo bản năng mà mở mắt ra, không những nhìn thấy ánh sáng mà còn thấy được mọi vật xung quanh: “Hai mắt của ta…” Nàng kích động tới mức hơi thở dồn dập, hai mắt chớp lên chớp xuống, chỉ sợ đây là ảo tưởng.
“Cái gì mà của ngươi, đây là của ta.” Phó Yểu nhắc nhở: “Mới hai khắc trước, ta đã bỏ ra ba vạn lượng để mua nó. Các ngươi không dễ quên tới mức đó chứ.”
“…”
Phu thê Dương thị nhìn nhau, mọi chuyện xảy ra quanh họ thật sự quá quái lạ. Cho dù là đại phu có y thuật cao siêu cỡ nào cũng không thể khiến hai mắt lành lặn sau khi bị móc ra, cho dù có thể cũng chắc chắn không thể hoàn thành trong nháy mắt được. Thủ đoạn cao siêu như thế người bình thường hoàn toàn không làm được, hoặc căn bản là không có ai có thể làm được.
“Phó cô nương, ngài là thần…”
“Ta chỉ là chủ nhân của đạo quan này thôi.” Phó Yểu đứng dậy nói: “Hai mắt của ta tạm gửi ở chỗ ngươi, đợi tới khi ta cần sẽ đến lấy, vậy nên ngươi đừng vội vui mừng.”
“Không dám, mỗi lần được thấy ánh sáng, ta đều cực kỳ biết ơn.” Khóe mắt Giang chưởng quầy tuôn lệ.
“Hy vọng là vậy đi, dù sao có được rồi lại mất đi đau khổ hơn nhiều so với việc từ đầu đã mất.” Phó Yểu nói xong thì biến mất.