TRỌNG SINH NHỜ KỸ NĂNG XUẤT HỒN, HOÁN ĐỔI THÂN XÁC TA GIÚP TOÀ ĐẠO QUAN HƯNG THỊNH - Chương 24

Cập nhật lúc: 2025-01-29 18:07:41
Lượt xem: 8

Ngay sau đó, hắn ta lại ăn thêm một phát tát. Lần này là Giang chưởng quầy đánh.

“Bà cũng dám đánh ta?” Hai mắt Dương Anh trở nên hung ác, nhìn chằm chằm về phía Giang chưởng quầy.

Nhưng Giang chưởng quầy hoàn toàn không sợ, năm đó ở sông Tần Hoài, nàng nhìn thấy kẻ ác rất nhiều, Dương Anh chẳng là gì cả.

“Cha ngươi nói sai rồi, ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng.” Ánh mắt Giang chưởng quầy khinh bỉ: “Trái tim súc sinh dù sao cũng có thể hâm nóng được, còn ngươi thì sao, sự trả giá nhiều năm qua của chúng ta ngươi đều làm như không thấy, chỉ tin lời kẻ khác, nghĩ rằng ta muốn cướp chút gia sản này của ngươi. Ta vốn định đợi ngươi trưởng thành hiểu chuyện, có suy nghĩ của chính mình, chắc chắn sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của chúng ta. Bây giờ xem ra, súc sinh vẫn là súc sinh, không thể thành người được.”

Giang chưởng quầy nói xong, hai tay dùng sức đ.â.m vào hốc mắt, đôi mắt m.á.u tươi đầm đìa cứ thế bị nàng moi xuống. Nàng cũng không kêu đau, tùy ý để hốc mắt chảy máu, tí tách nhỏ xuống mặt bàn: “Dương đại ca, năm đó chàng cứu ta một mạng, giờ thì Giang Tiểu Uyển ta xin trả lại.”

Nàng để đôi mắt trên bàn, đứng dậy lảo đảo ra khỏi tửu lầu.

“Nàng đừng đi!” Dương đầu bếp tỉnh táo lại, vội vã đuổi theo: “Mạng của nàng đã trả ta từ lâu, tửu lầu này nếu không có nàng sẽ không được như ngày hôm nay, tay nghề này của ta cũng sẽ không được người ta biết tới.” Một nam nhân cao lớn như hắn đã nước mắt đầm đìa, khóc không thành tiếng: “Chuyện này là do ta, nuôi dưỡng cái thứ như hắn.”

Nhưng Giang chưởng quầy vẫn không để ý tới hắn, sờ soạng đi ra bên ngoài. Dương đầu bếp kéo nàng không được, cuối cùng lau nước mắt, mạnh mẽ đè nàng xuống: “Nàng đợi ta chút.”

Hắn nói dứt câu, lập tức chạy lại vào trong lấy giấy bút, nhanh chóng viết gì đó rồi ấn mạnh dấu tay lên.

“Đây là thư đoạn tuyệt quan hệ phụ tử.” Dương đầu bếp đặt trang giấy trước mặt nhi tử: “Là ta có lỗi với ngươi, sinh ngươi ra lại không dạy dỗ cho tốt, để ngươi lớn lên thành bộ dạng này. Ta và dì Giang của ngươi đã cố gắng hết sức. Chúng ta cảm thấy không xứng làm cha mẹ của ngươi, chấp nhận rời đi, tửu lầu này và mọi thứ của Dương gia đều thuộc về ngươi, ngươi không cần phải lo lắng sẽ có người cướp của ngươi nữa.”

Dương đầu bếp để lại thư đoạn tuyệt, cầm theo hai chiếc áo khoác bằng vải bông, bọc lấy thê tử, dẫn nàng đi vào trong gió lạnh.

Gió lạnh thổi vào tửu lầu, lá thư đoạn tuyệt trên bàn xém chút nữa bị gió thổi bay. Phó Yểu cầm lấy nó, nhìn nội dung bên trên, sau đó chúc mừng Dương Anh: “Chúc mừng ngươi, Dương đại lão bản. Tam Nương, cầm đôi mắt lên, chúng ta đi.”

“Vâng.”

Bọn họ tới nhanh, đi cũng nhanh. Rèm cửa bị thổi bay, bông tuyết lạnh lẽo lùa vào, đông lạnh đám tiểu nhị vẫn còn ngơ ngác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-24.html.]

Bọn họ vuốt ve hai mắt, nhìn về phía trước, lại phát hiện Dương đầu bếp và Giang chưởng quầy đã biến mất, chỉ còn lại thiếu đông gia* nhìn chằm chằm tờ giấy trên bàn, sắc mặt xanh mét.

(*thiếu đông gia: cậu chủ)

Triệu Hưng Thái cũng mờ mịt, hắn lúc nãy cứ như đang nằm mơ, vừa mở mắt thì mọi chuyện đã kết thúc. Hắn nhìn vết m.á.u trên bàn, im lặng thở dài, xoay người đi thu dọn tay nải.

Mặc dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng có lẽ nơi này đã không còn thích hợp để học nghệ.

Bên ngoài, Phó Yểu nâng dù trắng, ngồi trên cỗ kiệu, lắc lư đi ra ngoài thành.

Phía trước nàng, là Dương đầu bếp đang ôm thê tử gõ cửa từng y quán. Phó Yểu nhìn Giang chưởng quầy cuộn tròn trong n.g.ự.c hắn, ra lệnh cỗ kiệu ngừng lại trước cửa y quán.

“Dương đầu bếp.”

Dương đầu bếp nghe được giọng của nàng, không quay lại, chỉ ôm chặt thê tử, dùng sức gõ cửa.

Phó Yểu biết hắn đang kháng cự nàng, nàng cũng không giận, chỉ nói: “Nếu còn tiếp tục như vậy, Giang chưởng quầy chắc chắn sẽ chết. Nếu ngươi muốn nàng c.h.ế.t thì cứ giả vờ không nhìn thấy ta đi.” Nàng nói dứt câu thì điều khiển người giấy đi về phía trước.

Dương đầu bếp sững sờ, nhìn khuôn mặt đầy m.á.u của thê tử, lại nhìn cửa y quán không chịu mở, cắn răng chấp nhận.

Nhưng khi hắn xoay người lại thì đã thấy cỗ kiệu đi xa.

“Phó cô nương!” Hắn vội kêu lên, ôm thê tử chạy về phía trước.

Nhưng người phía trước cũng không để ý tới hắn, cho dù hắn chạy nhanh hay chậm vẫn cứ giữ khoảng cách không xa không gần, khoảng hai mươi bước. Mỗi khi hắn ngừng, cỗ kiệu cũng ngừng, hắn đi, cỗ kiệu lại đi.

Đợi tới khi hắn lấy lại tinh thần quan sát xung quanh, đã thấy khắp nơi là cảnh hoang vu, tuyết bay đầy trời, chỉ có một nơi sáng đèn ở phía trước.

“Phó cô nương…” Dương đầu bếp nào dám bướng bỉnh nữa, vội vã bước nhanh về phía trước.

Lúc này, cỗ kiệu cũng ngừng lại. Dương đầu bếp ngẩng đầu lên nhìn, phía trước nào phải nhà dân, rõ ràng là một tòa đạo quan.

Loading...