Thúy Kiều bản là nha bên cạnh cô nương từ những ngày đầu, lúc nàng tới chỉ nha đó phạm sai lầm nên đuổi ngoài. Bây giờ nàng thấy cảnh , lẽ chuyện hề đơn giản như vẻ ngoài .
Có điều những chuyện còn liên quan gì tới nàng nữa.
Nàng chỉ là một nha nhỏ bé, hỏi mới thể sống lâu .
mà dù nàng gì cả, đám ma quỷ vẫn nhận nàng.
“Thúy Kiều thể thấy chúng ?” Đám ma quỷ bao quanh lấy Thúy Kiều: “Thật ngờ ngươi mắt Âm Dương.”
Thúy Kiều ngậm chặt miệng, một lời, khi nhận lấy thuốc mỡ thì lập tức ngoài.
“Ngươi chạy cái gì?” Đám ma quỷ vội đuổi theo nàng : “Dù chúng cũng coi như từng quen , chẳng lẽ ngươi chuyện với chúng hả?”
Thúy Kiều cắn răng, mãi tới tận khi ánh mặt trời, nàng mới thấy đám ma quỷ dám theo nữa, bộ đều trong cửa vẫy tay về phía nàng.
Nàng sợ hãi mặt , cố gắng giữ bình tĩnh.
Nàng thể để lộ sơ hở, một khi cô nương thì nhất định sẽ để nàng sống sót.
Sau đó, Thúy Kiều hề để ý tới đám ma quỷ , cũng nhận các nàng thể gì , nên nàng cố gắng ngó lơ . Mặc dù đôi khi nàng bất ngờ thấy vẫn sẽ dọa sợ, nhưng cũng vì Trân Châu mới mất, đều tâm lý của nàng còn định, nên chẳng ai cảm thấy việc kỳ lạ.
Đám ma quỷ trong phủ lẽ nhận Thúy Kiều thật sự để ý tới , thế nên cũng phật lòng, tiếp tục quấn lấy nàng nữa.
Sau tháng giêng là tháng hai, khí ở Trường An ấm áp hơn nhiều. Nhờ ánh mặt trời, Thúy Kiều cũng bắt đầu thích ứng với việc ma quỷ và sống chung trong một phủ, đôi khi nàng còn thể ngóng mấy nữ quỷ cạnh chuyện phiếm.
“Các ngươi gì ? Năm nay Trân Châu may mắn tới Thanh Tùng Quan đó, tiếc là nàng , cứ thế đầu thai. Nếu đổi là , chắc chắn sẽ xin quan chủ giúp đỡ, trừng phạt đám Dư gia lòng hiểm độc .”
“Ngươi nghĩ là ai? Muốn quan chủ giúp đỡ là giúp đỡ hả. Nếu lấy thứ gì khiến Phó quan chủ động lòng thì ai mà thèm để ý tới ngươi chứ.”
“Nếu thì mấy ha, sống , bắt bọn họ trả mạng cho hài tử của .”
Thúy Kiều im bên cạnh, chăm chú lắng , nàng cũng vị Phó quan chủ trong miệng các nàng là ai. như thế chẳng khác nào đám mây cao vời vợi, nàng chỉ thể ở đất, ngước về nơi xa mà thôi.
Không ai cúi đầu bụi đất chân .
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-239.html.]
Mùng hai tháng hai, rồng lớn ngẩng đầu; hoàng nương đưa cơm, ngự giá cày. Toàn bộ văn võ bá quan đều xuống đất cày ruộng.
Sau khi triều đình lễ bái trời xong, từng lập tức tới miếu thổ địa thắp nhang, chúc mừng sinh nhật thổ địa. Đám hài tử vẫn còn vui chơi trong tháng giêng cũng nhân lúc mà ngoài gặp .
Dư Thục Nhã ngoài lắm, hôn sự khiến nàng thấy cực kỳ mất mặt, tới lúc dự tiệc chắc chắn sẽ khác nhạo.
“Năm nay đúng là chẳng gì thuận lợi cả.” Dư Thục Nhã oán hận. Nếu chuyện thuận lợi thì lúc nàng cung nương nương luôn .
Thúy Kiều chùa Hộ Quốc thấp thoáng gần đó, cúi đầu hỏi: “Ngài lên chùa Hộ Quốc thắp nén nhang ?”
Dư Thục Nhã liếc nàng , : “Ngươi xúi chùa Hộ Quốc, chính ngươi mới là thắp nhang? Nghe từ cái c.h.ế.t của Trân Châu, ngày nào ngươi cũng ngủ ngon giấc, ngươi hại c.h.ế.t nàng , đúng là nên tới mặt Phật tổ, thắp nén nhang để cầu xin sự phù hộ. Đi, tới chùa Hộ Quốc.”
Thúy Kiều thấy mục đích đạt , cũng thêm gì nữa.
Sau khi chùa, Dư Thục Nhã nhanh chân tới phòng riêng. Thúy Kiều thì lấy lý do là về xe ngựa mang y phục tới, vòng qua Đại Hùng bảo điện.
Nàng đúng là vài chuyện nhờ cao tăng giúp đỡ. Nếu như nàng bẩm sinh mắt Âm Dương thì , nhưng chỉ qua một đêm mà bắt đầu thấy ma quỷ chứ?
Tiếc rằng tăng lữ trong chùa đều tại chuyện xảy với nàng .
“Vậy thể giúp còn thấy nữa ?” Thúy Kiều hỏi.
“Chuyện …” Tăng lữ tỏ vẻ khó xử: “Đây là ý trời, mà là ý trời thì thể gì khác .”
Thúy Kiều lập tức lộ vẻ thất vọng.
Sau khi cảm ơn tăng lữ, nàng vội vàng tới xe ngựa lấy y phục về phòng riêng, kết quả nhầm, thấy ít phòng bên cạnh. Những trong phòng tuy mặc y phục bình thường, nhưng ánh mắt ai nấy cũng đều uy nghiêm vô cùng, ngay khi bọn họ về phía nàng , Thúy Kiều lập tức cảm thấy bản như ngừng thở.
“Làm gì đó?” Nam tử đằng hét lớn, giọng điệu sắc nhọn.
Thúy Kiều vội vàng giải thích: “Ta nhầm phòng. Chủ tử của là cô nương nhà Dư các lão.”
Người mở miệng tới xác nhận nàng dối, lúc mới cho nàng rời : “Về cẩn thận chút.”
Thúy Kiều vội vàng ôm y phục ngoài.
Lúc nàng , Dư Thục Nhã phát hiện vẻ mặt của nàng kỳ lạ: “Sao sắc mặt ngươi khó coi thế?”